
cô làm sao có thể biết mật mã! Thật đúng là coi cô như giun đũa trong bụng anh rồi hả? Cái gì cũng biết à? Anh đừng có mà nhìn cô, nói mật mã đi chứ! Bất đắc dĩ, thấy anh không chịu mở miệng, cô hỏi: "Mật mã. . . Là gì?"
"Em không biết sao?" Hình Diễn hỏi ngược lại.
Viên Lai Lai thổn thức, "Em làm sao có thể biết, em chưa từng tới nhà anh nha."
Hình Diễn liếc cô một cái, nhìn bàn phím, không ra tay, cũng không nói mật mã, chỉ nói: "Suy nghĩ thật kỹ."
Viên Lai Lai hết ý kiến, chuyện tốt như vậy làm sao có thể đoán? "Nhắc nhở chút đi, có mấy số?"
"Sáu số."
"A, sắp xếp tổ hợp các thông tin, có hơn một vạn khả năng . . ." Đây không phải là đang khảo nghiệm trí thông minh của cô sao? Hơn nữa, tại sao anh có thể đánh đồng cô với anh chứ!
Hình Diễn phớt lờ không để ý tới, sắc mặt đen hơn nhìn cô,"Nghĩ tiếp."
Nghĩ tiếp cũng không cần mặt than như vậy! Nợ tiền anh à!! Khoan đã, tiền? Chi phiếu? Sinh nhật? Cô nhanh chóng điền vào sinh nhật của mình ở phía trên, quả nhiên, "Tạch" một tiếng, cửa mở ra! Thật sự là sinh nhật của cô!
Hình Diễn thật là một người đàn ông tốt, chi phiếu là sinh nhật của cô, mật mã khóa cửa là sinh nhật của cô, đừng nói ngay cả mật mã computer cũng là sinh nhật của cô chứ!?
Cô đẩy cửa tới tận cùng bên trong để Hình Diễn đi vào, bởi vì mua đồ quá nhiều, còn những thứ lặt vặt, Viên Lai Lai đưa tay giúp bỏ xuống, sau đó lưu loát đóng cửa, chỉ huy Hình Diễn đặt hành lý ở trên bàn phòng khách. Lấy đồ đạc ra bày ra trên bàn, mặt ghét bỏ nhìn Hình Diễn, "Nhà anh quá lạnh lẽo rồi, một chút mềm mại uyển chuyển cũng không có, nhìn em mua gối ôm đáng yêu không? Tuzki, A Li, Higepiyo, Angry Bird, em còn nghĩ đến thứ anh yêu thích, mua một bộ hình Transformers, thích không?" Vừa nói vừa cầm cái gối ôm Transformers rung qua lắc lại ở trước mặt Hình Diễn.
Sắc mặt Hình Diễn thong thả, chỉ chỉ Tzuki, "Con này đẹp đó,ngày mai có thể đi mua thêm mấy con loại này."
"Như vậy sao được?" Viên Lai Lai dũng mãnh phản kháng, trong lòng suy tính, về sau nếu mình thật gả cho anh, loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể nghe anh, anh đương nhiên thích Tuzki! Bởi vì chỉ có Tuzki màu trắng! Những thứ khác đều là màu sắc rực rỡ, cô ôm lấy A Li, "Em quyết định mua thêm mười A Li!" Màu đỏ! Cô thích!
Vì không để cho anh phản đối, cô liền dâng hiến vật quý, lấy ra đôi dép, "Em còn thuận tiện mua dép cho anh, em dùng màu tím, anh dùng màu lam!" Đều là màu sắc rực rỡ đấy!
Hình Diễn mấp máy môi không nói gì, nhìn Viên Lai Lai tiếp tục mở một cái hộp, đưa cho anh một cái ly, khóe miệng của anh không tự chủ nhếch lên, sau khi ánh mắt rơi vào dòng chữ trên cái ly lại nhanh chóng thu hồi nụ cười.
Viên Lai Lai nhìn sắc mặt của anh, thận trọng mở miệng, "Hình đứa bé trai này đẹp chứ? Em chọn rất lâu, chính là vì cái ly này em mới quyết định tiết kiệm tiền đi bộ trở về."
Hình Diễn cầm cái ly, ngón tay ma sát chữ trên cái ly, gật đầu một cái, "Đẹp."
Viên Lai Lai cười vui vẻ, chỉ là cô nàng còn chưa cao hứng được bao lâu Hình Diễn liền đoạt lấy cái ly hình cô gái nhỏ trong tay cô, "Anh dùng cái này, cái này trả lại cho em." Vừa nói vừa cầm cái ly hình bé trai nhét vào trong tay Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai kêu lên một tiếng, "Cái này là nam dùng mà!"
Hình Diễn phớt lờ liếc nhìn cô một cái, "Không phải đều nói nam đeo hình Quan Âm nữ đeo hình Phật sao? Do đó, em nên dùng cái ly hình bé trai."
Viên Lai Lai: "... Đây là đạo lý gì!"
Hình Diễn để ly xuống cười gian, "Đây là đạo lý bê đá tự đập vào chân của mình."
Đồ ngốc. . . . . . Đồ ngốc. . . . . . Đồ ngốc. . . . . . Viên Lai Lai trong đầu chạy qua liên tục câu thần chú này.
"Hôm nay em làm cơm, thức ăn ở kia." Hình Diễn tiện tay chỉ.
Viên Lai Lai yên lặng nhìn thức ăn trên đất, vốn muốn hỏi tại sao bắt cô nấu cơm, nhưng khi nhìn đến dấu vết bùn đất trên mặt thảm trắng như tuyết, nhíu mày một cái, "Anh để món ăn trên mặt thảm làm gì?"
Hình Diễn cầm thức ăn trên đất lên, đẩy cô đi tới phòng bếp, "Là ném, không phải để."
Viên Lai Lai nhìn anh lấy thức ăn đặt ở trong bồn rửa, mở vòi nước rồi nhìn cô, tự giác đi rửa, hỏi anh, "Tại sao ném?"
"Bởi vì người nào đó không ở nhà."
"A, em cũng không phải không trở lại mà." Tức giận tới như vậy sao? Suy nghĩ của cô còn phiêu dạt ở chỗ nếu tấm thảm được mang tới tiệm giặt quần áo để giặt, không biết phải xài bao nhiêu tiền đây.
"Ra ngoài sao không mang theo điện thoại?" Hình Diễn tựa người trên khung cửa nhìn Viên Lai Lai đang mất hồn, có chút nhức đầu, cô lại đang nghĩ cái gì đây? "Quên mất, lúc anh đặt điện thoại lên tủ giày em không nhìn thấy." Nếu tốn rất nhiều tiền, vậy thì cô sẽ tự giặt, trên lầu có cái sân thượng rất rộng, giặt xong lại có thể lên đó phơi, chỉ bẩn có một chút xíu, vậy có nên giặt hay không? Nếu không giặt, ở đây sạch sẽ không có một hạt bụi, như vậy hình như rất không tương xứng.
"Quên? Lần sau làm một sợi dây treo lên cổ em, như vậy có được không?" Hình Diễn nổi cáu.
"Được."
Được? "Viên Lai Lai, em lại đang suy nghĩ cái gì đấy hả?" Anh quay người cô lại để cho cô đối mặt với anh, thấy cặp mắt mơ màn