XtGem Forum catalog
Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322050

Bình chọn: 7.5.00/10/205 lượt.

ặt gã bây giờ nhìn cực kỳ giống đầu heo.

Phì!

Mọi người đều bị “kinh hỉ” bất ngờ này lấy lòng, không ít người đã cười to.

Gã tức đỏ cả mắt, gườm gườm mọi người, nhảy dựng lên hét lớn, “Là ai? Rốt cuộc là ai hả?”. Gã bây giờ nhìn rất giống con trâu đực bị chọc giận, lông tơ toàn thân dựng ngược, chỉ muốn bầm thây vạn đoạn kẻ đã đánh lén mình.

Mọi người sợ hãi bước lùi còn Khuông Huyền Tư lại thong thả đi tới trước.

Anh tới trước quầy trái cây thì dừng lại, mặt không đổi sắc cầm lên một trái sầu riêng.

“Là anh?”, gã ta nhìn thấy Khuông Huyền Tư thì biến sắc.

“Hóa ra anh vẫn nhớ tôi.”, Khuông Huyền Tư cười lạnh nhìn gã, “Đúng là gặp nhau nơi đường hẹp. Không ngờ anh còn có thể làm ra chuyện bỉ ổi thế này đấy, Ngô Thanh Đức.”

Bị chỉ mặt gọi tên, gã ta liền chột dạ lui lại một bước, sắc mặt tái nhợt như người bệnh nặng.

“Anh sao … sao … sao … sao lại ở đây?”

“Đến siêu thị đương nhiên là để mua đồ rồi.”, Hoa Nội Kiều thản nhiên đi tới, tiện tay cầm luôn trái sầu riêng Khuông Huyền Tư vừa lấy.

“Ông chủ tiếng tăm lừng lẫy của Vô Cực đi mua trái cây? Cô đùa à!”, mới đầu gã ta sửng sốt nhìn hai người nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. Ánh mắt gã chợt lóe, nói lảng sang chuyện khác, “Nghe nói bên các anh sắp ra trò chơi mới à, tôi mong lắm đấy. Vừa hay trong tay tôi đang có vài ý kiến hay, khi nào anh rảnh rỗi chúng ta nói chuyện một lát, anh thấy được không?”

Khuông Huyền Tư không hề để ý tới Ngô Thanh Đức, anh chỉ yên lặng nhìn Hoa Nội Kiều đang đưa cho anh một trái sầu riêng còn lớn hơn trái vừa nãy anh lấy.

Anh nhíu mày, nhìn cô không nói.

“Trái này có vẻ cứng hơn, ngồi lên càng tốt hơn.”, cô kiễng chân nói thầm vào tai anh, dường như đã biết trước kế hoạch của anh. “Đừng lo, tôi sẽ giúp anh che ống kính máy ảnh, anh chỉ cần để trái sầu riêng này dưới mông hắn là được.”, giọng điệu đầy nghĩa khí, nói xong cô liền chạy tới chỗ cái máy ảnh.

Đứng trước ống kính, cô cười dịu dàng, yếu đuối đến kiến cũng mạnh mẽ hơn nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy ánh mắt cô tràn ngập tức giận. Khuông Huyền Tư vỗ trán, ngửa đầu cười lớn.

Không phát hiện ra âm mưu của hai người nên khi thấy Khuông Huyền Tư cười lớn, Ngô Thanh Đức còn tưởng mình đã thuyết phục được anh, gã xoa xoa tay, a dua cười theo.

“Nếu bây giờ anh rảnh thì để tôi mời anh một ly cà phê được không? Tôi biết một nhà hàng không tệ, chúng ta tới đó thảo luận tiếp, tôi bảo đảm nhất định anh sẽ rất hài … A a a a~”

Bỗng nhiên có một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Không ai thấy chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ biết ác giả ác báo là việc đương nhiên.

Nhìn trái sầu riêng dính trên mông Ngô Thanh Đức, mọi người không ai đồng tình với gã mà ngược lại, ai cũng vỗ tay khen hay, nhất thời ồn ào cả một góc siêu thị.

“Này, đi thôi.”, phủi phủi tay, Khuông Huyền Tư không muốn lãng phí thời gian cho gã đàn ông ghê tởm này nữa nên định nhanh chóng ra về, nhưng anh vừa quay đầu lại đã phát hiện ra cô gái “yếu đuối” kia hình như đang có ý đồ gì đó.

Cô cười bí hiểm chạy tới chỗ nữ nhân viên vừa nãy, chỉ nói vài câu đã khiến cô ta nín khóc và liên tục gật đầu cười, còn giúp cô lấy 3 chai nước sát trùng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”, ôm mấy chai nước sát trùng chạy về, Hoa Nội Kiều ngẩng đầu, rạng rỡ cười với Khuông Huyền Tư.

“Vừa nãy các cô nói gì vậy?”, anh mê mẩn nhìn lúm đồng tiền của cô, không nén được tò mò.

“Không có gì, bọn tôi chỉ nói chuyện chắc hôm nay camera giám sát trong cửa hàng gặp trục trặc thôi.”, cô vân đạm phòng khinh nói, sớm đã thiết lập một kế hoạch phạm tội thiên y vô phùng.

Đã làm thì phải làm tới cùng là thói quen của cô.

Nên cô tin rằng dù gã đàn ông kia có muốn tố cáo chuyện này cũng sẽ không bao giờ tìm được chứng cứ.

Bất kể là siêu thị hay cô và Khuông Huyền Tư, tất cả tuyệt đối sẽ không gặp phiền phức gì.

Từ sau ngày đi siêu thị, Hoa Nội Kiều phát hiện thấy dường như Khuông Huyền Tư có chút khang khác với lúc trước.

Tuy rằng anh vẫn ăn nói bá đạo dã man như cũ nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại có thêm một phần tìm tòi, một phần nóng bỏng cùng một cảm giác mà cô không thể hình dung được.

Anh vốn rất ít khi tới nhà bếp nhưng một, hai ngày nay tần suất ra vào nhà bếp lại nhiều đến bất ngờ. Mỗi khi cô quay lại đều nhìn thấy anh, rất yên lặng nhưng ánh mắt cực nóng bỏng.

Sự thay đổi của anh dường như đã phá hủy điểm cân bằng nào đó, cô có thể cảm giác được một thứ tình cảm đang hình thành giữa họ. Vậy nên mỗi lần gặp nhau, cô sẽ không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập, chỉ ước anh nhanh chóng rời đi nhưng khi anh thực sự đi, cô lại cảm thấy mất mát.

Loại cảm giác lo được lo mất này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hàng ngày của cô.

Thân ảnh cao lớn kia trong lúc lơ đãng đã chiếm trọn lòng cô, quấy nhiễu nỗi lòng cô khiến cô không lúc nào nguôi nhớ về anh.

“Mình thực sự sắp bị anh ta hành đến phát điên rồi.”, trong nhà bếp, Hoa Nội Kiều đang thái gừng, đỏ mặt oán giận.

“Ai làm cô phát điên?”, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, hơi thở ấm áp của ai đó phả vào gáy cô.

Cô run rẩy cả người!

Cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt c