
thích thú khiến mọi người không ai nỡ làm khó cô.
Con bé Khuông Toàn Cơ quậy phá cả đời cuối cùng cũng làm đúng được một việc, đó là đem cô gái tốt đẹp này đến bên anh.
Nhớ tới bộ dạng đỏ mặt e thẹn của cô, Khuông Huyền Tư không nhịn được mỉm cười.
Anh đẩy cửa, đang định gọi cô thì bỗng thấy nửa người trên của cô đang nằm sấp trên sàn, cái mông nhỏ nhắn xinh xinh nhẹ nhàng lay động theo từng động tác.
Chiếc quần bò vừa vặn ôm lấy cặp mông nho nhỏ, đưa qua đưa lại trước mắt anh, cảnh tượng kia muốn bao nhiêu gợi cảm liền có bấy nhiêu.
Khoanh hai tay trước ngực, Khuông Huyền Tư bất động thanh sắc dựa vào cạnh cửa, hứng thú thưởng thức cảnh đẹp khó cầu này.
“Hà! Cuối cùng cũng lấy ra rồi!”, Hoa Nội Kiều ngồi chồm hỗm lên thở hắt ra, trong tay cô là một bộ âu phục, bẩn thỉu cứ như nó nằm đó mấy trăm năm rồi vậy.
“Rốt cuộc là anh ta ném kiểu gì mà bộ âu phục lớn thế này lại nằm dưới sofa được nhỉ.”, cô oán giận thầm thì, nhét thẳng bộ âu phục vào lòng mà chẳng lo mình bị dính bẩn.
Thấy cổ tay áo bị xắn lên, cô tiện tay lật lại rồi còn cẩn thận phủi mạng nhện bị dính trên đó.
Lúc này, cạnh chân cô có rất nhiều quần áo nhăn nhúm, còn có hai cái giỏ đựng quần áo bẩn rất to để cạnh sofa. Cô gấp bộ âu phục ngay ngắn rồi mới nhẹ nhàng bỏ vào giỏ đựng quần áo bẩn, sau đó cô lại cầm lên một cái áo sơmi trắng, cũng gấp lại rồi bỏ vào một giỏ khác.
Thấy cô tỉ mỉ phân loại từng cái quần cái áo, thậm chí không chê bẩn vì giúp anh sắp xếp lại mỗi bộ quần áo, đáy lòng anh dâng lên một con sóng tình mênh mông trước nay chưa từng có, đôi mắt thâm sâu cũng dịu dàng đi nhiều.
“Này, cứ từ từ thôi.”, anh lên tiếng cắt ngang sự bận rộn của cô.
“Á!”, không ngờ sẽ có người lên đây nên Hoa Nội Kiều sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném loạn đống quần áo trong lòng. Cô vỗ vỗ ngực rồi vội vã xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia thì hai má bỗng đỏ bừng, “Khuông … Anh Khuông, anh lên lúc nào vậy?”
“Vừa lên thôi.”, anh nói dối mà chẳng hề chớp mắt cái nào.
“À, thế … anh tìm tôi có việc gì không?”, nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà bếp lúc trưa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, cô vội vã cúi đầu xuống, luống cuống sửa sang quần áo nhằm che giấu tâm trạng mình.
Rõ ràng sofa rất lớn nhưng không biết vô tình hay cố ý, anh lại ngồi xuống sát chỗ cô, đôi chân dài của anh để ngay mạn sườn cô, chỉ một xíu nữa là đụng phải nhau.
Cô không tự chủ được nhích mông qua một bên.
“Sao chiều nay cô không xuống dưới?”, ngón tay ấm áp của anh bỗng dưng lướt qua vành tai cô, dịu dàng thay cô vén lọn tóc rũ trước má ra sau tai.
“Tôi … tôi …”, cô hoảng loạn, thân thể đang nhẹ nhàng dịch ra đông cứng trong nháy mắt, “Tôi ở đây sắp xếp lại quần áo.”
“Tôi thấy rồi.”, nhìn một bên mặt xinh đẹp của cô, Khuông Huyền Tư bất giác mỉm cười, “Nhưng việc này không cần vội, cô vào trong thử đồ trước đã.”, anh thu tay rồi nhét vào lòng cô một cái túi giấy.
“Thử đồ?”, cô nhìn nhìn cái túi giấy rồi nửa hoang mang nửa e thẹn quay sang nhìn anh.
“Đồng phục của cô.”, anh giải thích, “Theo như hợp đồng, hẳn là cô nên mặc đồng phục đi làm.”
Trò chơi hiện tại đã hoàn thành, sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm, thừa lúc rảnh rỗi anh liền bắt tay vào chuẩn bị cho trò chơi kế tiếp.
Để tìm kiếm linh cảm, anh đã vì cô mà thiết kế ra một bộ y phục màu trắng tuyết, nghĩ tới hình dáng xinh đẹp của cô lúc mặc bộ y phục này khiến đôi mắt thâm thúy không khỏi hiện lên vẻ chờ mong.
“Hả? Đồng phục của tôi không phải là cái tạp dề kia sao?”, lúc trước khi ký hợp đồng, quả thực Khuông Toàn Cơ có yêu cầu cô phải mặc “đồng phục”, cô thấy yêu cầu này cũng không quá đáng nên đồng ý luôn. Thế nên lúc thấy cái tạp dề màu hồng nhạt trong nhà bếp, cô tuân thủ rất nghiêm ngặt, mỗi khi nấu cơm đều mặc nó.
Chẳng lẽ cô hiểu nhầm?
“Đương nhiên là không phải.”
“Thế sao anh không nói sớm.”, không ngờ từ trước tới giờ mình đều tự nghĩ tự hiểu sai, cô không khỏi oán trách liếc anh.
Mở túi giấy, cô cẩn thận lấy ra một xấp vải trắng, bất ngờ là nó không giống đồng phục mà giống y phục cổ đại hơn.
Tơ tằm trắng được làm thành vải vừa mịn vừa trang nhã, trong sự đơn giản lại không mất đi vẻ dịu dàng do được cắt may khéo léo. Phối lên váy lụa nhẹ nhàng lại càng thêm lãng mạn, nhất là những bông hoa tím được điểm xuyết thêu trên cổ áo cùng làn váy càng làm cho cả bộ y phục thêm phần cổ nhã.
Nhìn bộ y phục xinh đẹp tinh xảo trong tay, hai mắt Hoa Nội Kiều bừng sáng.
“Woa! Bộ y phục này đẹp quá!”, nhẹ nhàng vuốt cổ áo thêu hoa tinh xảo, cô bật thốt lên lời ca ngợi.
Thấy vẻ kinh hỉ trong đáy mắt cô, Khuông Huyền Tư cũng cười theo.
“Đã thích vậy thì nhanh đi thử xem có vừa không đi.”
“Mặc thử?”, thực ra đề nghị này đã khiến Hoa Nội Kiều động tâm nhưng nghĩ lại mình vừa mới sắp xếp quần áo, trên người dính không ít bụi bẩn nên cô đành lắc đầu từ chối, “Không nên, lỡ tôi không cẩn thận làm bẩn bộ y phục này thì không hay.”
“Này, tôi bảo cô mặc thì mặc đi, đừng có dài dòng.”, anh bá đạo ra lệnh.
“Nhưng …”
“Đây là nghĩa vụ của cô, nhanh đi đi!”, a