
đảo về về phía hốc cây của nàng.
……
Đẩy ra những vật chồng chất che lại hốc cây, sau khi trở lại hốc cây, Tô Từ căn bản không có bất kỳ hình tượng đáng nói ngồi bệt trên mặt đất, ngay cả một chút khí lực động đậy cũng không có.
Giờ khắc này nàng thậm chí có điểm hối hận.
Vì cái gì muốn cậy mạnh rời khỏi đội ngũ…Nếu như không rời nhóm, nàng có
lẽ sẽ bị đám nam nhân lợi dụng, nhưng bù lại sẽ không khổ cực như vậy,
sẽ không sống như chịu tội thế này.
Nhưng một giây sau, nàng lại tự giễu cười ra thanh âm, cười cười đến cả người cuộn tròn lên, ôm cánh tay ô ô khóc lớn.
Chỉ là con người ai mà chẳng muốn sống.
Khóc không bao lâu, Tô Từ dùng cánh tay không bị thương chống tay đứng dậy, quyết định đi nhóm lửa.
Chỉ là nàng còn chưa đứng dậy, liền giật mình ngây ngốc tại chỗ, kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh đánh giá.
Giống như là… Mấy con muỗi bay sau lưng nàng tại sao lại không thấy?
Trước đó nàng chỉ một lòng nghĩ trở lại nơi này để buổi tối nghỉ ngơi, nàng
không có sức cũng như không có biện pháp đuổi đi mấy con muỗi bay theo
xung quanh nàng, cho dù nàng biết chúng bay theo nàng về hốc cây tối nay nàng sẽ bị đốt đến sưng cả mình cũng đành chịu. Nhưng vào lúc nào mấy
con vật phiền toái đó không bu theo nàng nữa?
Tô Từ lại nhìn xung quanh, xác định trong hốc cây này cũng không có bất kỳ động vật nào.
Đợi đã… Đêm qua, lúc nàng quét lá mục nơi này cũng không thấy có muỗi hoặc
côn trùng. Theo lý thuyết thì những con vật này thường thích sống tại
nơi ẩm ướt như thế này, và tại nơi như thế này cũng là nơi dễ sinh ra vi trùng nhất, nhưng vì sao nơi này lại khác thường như vậy, bất kỳ côn
trùng, con vật nào cũng không có?
Nguyên nhân tuyệt đối của việc này chắc chắn không phải là nàng… Như vậy chính là, hốc cây này hoặc là thực vật nào đó chung quanh hốc cây này gây ra?
Điểm phát hiện
này làm đôi mắt còn vương nước mắt của Tô Từ sáng ngời lên. Có lẽ đêm
qua dã thú không đến tập kích nơi này… Căn bản cũng không phải vận khí
nàng tốt không đụng đến dã thú, mà là bởi vì nguyên nhân này sao?
Nếu là như vậy thì… Nguy cơ gặp nguy hiểm giảm bớt rất nhiều.
Theo suy nghĩ như vậy, Tô Từ nhảy dựng lên chà chà phủi đất trên người, muốn lập tức tìm ra nguyên nhân làm muỗi, côn trùng và dã thú không tới nơi
này, nhưng thân thể động hai cái, vẫn là lý trí đi nhóm lửa trước.
May mắn buổi sáng trước lúc ra ngoài nàng có lượm một ít củi… Bằng không
với cái thân nửa tàn này, đợi lượm củi trở về, chỉ sợ mạng đã đi đứt một nửa.
Sau khi nhóm lửa, Tô Từ lập tức cởi quần áo trên thân ra
treo trên nhánh cây hong khô, sau đó đổ tất cả thịt trong hộp đựng cơm
ra, đổ một ít nước vào nấu, sau khi nước sôi đổ vào trong cốc, tiếp đó
lại đổ nước vào hộp đựng cơm một lần nữa nấu lên, nàng ngồi xuống tay
cầm cốc, miệng nhỏ nhắn uống sạch nước sôi trong cốc.
Liên tục hoạt động một chút, trên thân nàng ấm lại, thậm chí chóp mũi còn đổ mồ hôi.
Sau khi nước nấu trong hộp đựng cơm sôi, Tô Từ cẩn thận nhấc xuống, không
rót nước sôi vào cốc nữa mà để một bên, sau đó cởi bỏ mảnh vải băng
miệng vết thương, như là ‘mất bò mới lo làm chuồng’ lúc này nàng mới
dùng nước sôi rửa lại miệng vết thương xem như là sát trùng.
Cách này là lúc ngâm mình trong nước nàng đã nghĩ đến. Nơi này không có
muối, nàng ngay cả nghĩ tự chế muối nước sôi tiêu độc miệng vết thương
cũng làm không được.
Tô Từ thậm chí cũng nghĩ đến học tập cách
làm của nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết mà nàng xem trước đây, dùng nhiệt độ trong miệng ngậm lấy vết thương để giảm nhiệt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm được như vậy.
Lúc tháo ra mảnh vải băng vết thương, nàng thấy ở phía mép mảnh vải dính
máu dường như còn dính một chút chỉ bị đứt, đôi mắt Tô Từ đột nhiên sáng ngời, xoay người cầm qua ba lô, cơ hồ là luống cuống tay chân lục tìm
trong cái túi vải phía ngoài ba lô.
Ngón tay nàng đụng đến một
hộp kim chỉ, bời vì lúc trước trong nhà không dùng mấy thứ này nên tùy
tay để chúng trong ba lô, hốc mắt Tô Từ cũng nóng lên, mừng đến suýt
khóc.
Có kim chỉ có nghĩa là nàng có thể khâu lại miệng vết
thương rồi. Tuy rằng mấy thứ này không phải chuyên dùng trong y khoa,
nhưng có kim chỉ là tốt rồi.
Nghĩ nghĩ, Tô Từ xỏ sẵn kim chỉ,
sau đó bỏ nước trong hộp đựng cơm, lại một lần nữa treo lên trên đống
lửa, thấy nước đã sôi nàng nghĩ kim chỉ xem như cũng đã tiệt trùng rồi,
mới nhấc hộp đựng cơm xuống để một bên cho ấm, sau đó rửa sạch vết
thương bằng nước ấm.
Sau đó mới cầm kim để tại miệng vết thương, nghiêng mặt qua cắn răng ngoan tâm đâm đi xuống…. Nàng tự nói với mình
‘Tô Từ, ngay cả lóc thịt ngươi cũng làm rồi, khâu một chút mà thôi,
ngươi làm được mà… Giống như là đang may quần áo thôi.’ Sau khi khâu xong vết thương, cả thân người Tô Từ toàn mồ hôi lạnh, môi bị dập nát không biết là nàng cắn môi vào lúc nào.
Miệng vết thương lớn như vậy, lại bị vụng về khâu vào, cong vẹo như hình dạng một con rết rất khó xem, nhưng cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
Cầm mảnh vải sạch sẽ băng lại miệng vết thương, trước mắt Tô Từ biến thành
màu đen