Snack's 1967
Thú

Thú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323935

Bình chọn: 7.5.00/10/393 lượt.

ông có một nơi tốt hơn so với sơn động này, nàng sẽ không đi khỏi đây. Sơn động này tuy rằng rất lớn, nhưng chẳng hề sâu, càng vào bên trong càng nhỏ hẹp.

Tô Từ nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân sơn động này không bị dã thú chiếm

làm sào huyệt, dù sao sinh vật ở nơi đây con nào cũng có thân hình to

lớn cả.

Trong động là một mảnh tối đen, một tay Tô Từ đã bị

thương nên cũng chỉ có thể cầm cây đuốc bằng tay phải, cố hết sức quan

sát trong động.

Phía dưới thạch bích có một đám động vật có kích thước tương đương con muỗi ở đây, tốc độ chẳng hề nhanh, lại rất sợ

lửa, khi Tô Từ cầm cây đuốc tiến tới, mấy con vật này lập tức kinh hãi

bay tán loạn, có mấy con bay trúng cây đuốc bị chết cháy, mấy con còn

lại rất nhanh như một tổ ong bay ra sơn động.

Sợ lửa như vậy, nên chúng không có tính uy hiếp.

Dùng cây đuốc đốt cháy mấy cái tổ phía dưới thạch bích mà chúng đã lưu lại, Tô Từ hưng trí bừng bừng tiếp tục thăm dò.

Rất nhanh nàng phát hiện tại chỗ sâu trong sơn động có một khe đá, cửa vào

khe đá này rất nhỏ, ngay cả nàng muốn vào cũng phải nghiêng thân thể mới vào được, sau khi vào trong khe đá này, nàng quan sát thấy không gian

trong đây đại khái rộng chừng 3 hoặc 4m2 và thạch động này hoàn toàn

phong bế (*rất kín, chỉ có 1 khe đi vào). Nơi này tuy rằng trải rộng,

nhưng cũng không có nhìn thấy vết tích từng có động vật ở trong này, xem ra chúng nó chẳng hề thích tảng đá, càng có khuynh hướng thích thổ

nhưỡng ẩm ướt.

Bất quá chính nàng lại chiếm được tiện nghi như vậy.

Khi Tô Từ vào đến trong này, tự nhiên trong đầu nàng nghĩ, nếu nàng chọn

nơi này làm nơi trú thân và muốn đề phòng dã thú, thì nàng chỉ cần bịt

kín cửa khe thạch động là được, nơi đây hiển nhiên sẽ trở thành một

phòng ngủ an toàn.

Nhân sinh quả nhiên vẫn là có họa thì cũng có phúc. Tô Từ cười mặt mày cong cong, lòng hăng hái mười phần thừa dịp

trời chiều còn chưa hạ xuống, ra bên ngoài lượm rất nhiều bó củi kéo về

trong động, chuẩn bị qua đêm.

……

Nơi ở đã có, an toàn đại khái cũng không ngại.

Tô Từ bắt đầu nhìn thẳng vào một vấn đề quan trọng khác: Là thức ăn.

Qua một đêm trong sơn động, sáng hôm sau Tô Từ ăn lót dạ một chút, sau đó

ra ngoài tìm rất lâu mới tìm được một tảng đá vừa ý, cố hết sức lôi nó

về ‘phòng ngủ’ dùng nó làm cửa.

Sau đó lại tách riêng 2 cái ba

lô ra, một cái dùng để đựng mấy thứ quan trọng như nước, thức ăn, thuốc

men, sau đó đeo trên lưng, những thứ khác không cần mang theo thì bỏ vào trong ba lô kia, để tại trên tảng đá trong ‘phòng ngủ’. Sau đó mới ra

ngoài sơn động tìm thức ăn.

Khu rừng lớn như thế này chắc chắn là có thứ có thể ăn được.

Nàng cũng không thể chỉ nhìn mấy thực vật trong đây, không dám ăn mà bị đói chết đi.

Nếu như Tô Từ có đầy đủ thức ăn, đầy đủ nước, nàng thà rằng mỗi ngày co đầu rút cổ ở trong sơn động không muốn ra ngoài vì rừng rậm nguyên thủy này khiến nàng trải qua một ký ức quá khủng bố, nhưng hiện thực là… nàng

không thể.

Cánh tay trái mới dùng một chút lực nàng đã bị đau do miệng vết thương liên lụy, thỉnh thoảng Tô Từ quay đầu lại nhìn xem

trên ba lô mấy loại cỏ mà nàng không biết cây nào có tác dụng tránh dã

thú, nàng vừa đi vừa chú ý xem xung quanh, một khi thấy chúng lại hái

một ít, trong đầu lại nghĩ đến bình nước lúc sáng mang theo đã sớm bị

uống cạn, cũng bắt đầu chú ý đến nguồn nước.

Nhớ lại trong một

quyển sách giáo khoa có giới thiệu đại ý là, một khi thấy cây cỏ mọc tốt càng đại biểu là do hấp thụ đầy đủ nước, nên chỉ cần đi theo mấy cây cỏ này, có nghĩa là có thể tìm thấy nguồn nước. Tô Từ ngẩng đầu nhìn, tại

trong mắt nàng này đó cây cỏ cũng thịnh vượng được qua đầu.

Tại

bên ngoài cẩn thận dè dặt lắc lư cho tới trưa, lúc sáng ra ngoài Tô Từ

vốn gánh trên lưng không nhiều, bây giờ lại tràn đầy ba lô, tay phải cầm dây mây kéo lên một bó củi lớn được cột chặt, bước nhanh về hướng sơn

động.

Đống lửa trong sơn động vẫn còn một ít điểm hỏa tinh

(*giống như cháy thành tro nhưng vẫn còn nóng), Tô Từ đốt lửa, trước đem đổ nước vào hộp đựng cơm đặt lên bếp (*3 cục đá là thành bếp rồi nha,

quá dễ dàng, xin đừng thắc mắc bếp ở đâu ra keke), sau đó mới đổ tất cả

các vật trong ba lô ra.

Nơi này không chỉ có một chút dã hành lá mà nàng muốn ăn thử, ngoài ra cũng có vài loại trái cây màu hồng, màu xanh.

Thật ra đối với rau dại Tô Từ biết cũng không nhiều, ví dụ như rau sam, mấy

loại rau thường dùng làm các món ăn thông thường, nếu như là hình dáng y chang mấy loại rau nàng biết thì đỡ biết mấy, nhưng mà tại trong khu

rừng này, một loại thực vật nàng cũng không biết.

Có thể nhớ kỹ, hơn nữa tâm tâm niệm niệm vẫn là dã hành lá, cũng bởi vì mới trước đây

trong nhà túng thiếu, có lúc ngay cả ăn cũng không có, bà nội liền lên

núi hái một ít dã hành lá đem về nấu canh, cho một chút muối, chút dầu

ăn sẽ cho ra một món ăn thơm ngào ngạt có thể ăn với cơm. Mà tối chủ yếu là, dã hành lá bất kể là hương vị vẫn là hình thái, cũng rất dễ nhận

ra.

Nếu như thực muốn học Thần Nông nhận biết các thực vật, Tô Từ nhất định sẽ bắt đầu từ dã hành lá.

Mà trái cây h