
ái về, xem đi xem lại nhiều lần, tuyển tuyển lựa lựa, cuối cùng mới cắn răng đem một vài loại mang về đây.
Nước trên bếp đã sôi, bởi vì không có muối, lúc đầu Tô Từ vốn định đem bỏ
mấy khối thịt xuống sông (*để lâu nó bị thối, nên nếu không nấu ăn thì
phải bỏ), muốn thử ăn dã hành lá, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không
lãng phí lương thực có vẻ tốt hơn, lúc này nàng thả một vài cọng dã hành lá đã rửa sạch ở dòng suối nhỏ vào nước sôi, đảo qua đảo lại hai, ba
cái lại vớt ra.
Dã hành lá được nấu chín tản ra một mùi thơm
ngát, nhưng không có muối… Thật sự là khó ăn. Tô Từ cơ hồ là ôm quyết
tâm chịu chết, cũng không nhai nhiều, cắn hai cái liền nuốt vào bụng.
Cái bụng trống rỗng đang ‘ca hát’ nên cho dù hương vị có tệ đi nữa, cũng
bắt đầu kêu ‘réo rắt’. Tô Từ cắn chặt răng, quyết tâm nuốt dã hành lá
cho dù nó có độc nàng cũng hết cách, ăn một chút cũng là chết, mà ăn no
cũng chết nên nàng quyết định làm con ma no (*sợ bị chết do ăn đồ ăn
lạ), tiếp tục đem hộp đựng cơm đặt lại trên bếp, dũng đũa chọn mấy khối
thịt, nấu chín thêm một chút, sau đó mới nhắm mắt nhanh chóng ăn.
……
Không có tiêu chảy, không có choáng váng đầu, hoa mắt, ghê tởm muốn ói.
Hết thảy bình thường.
Hơn một giờ sau, Tô Từ xem đồng hồ không thấm nước treo trên cổ tay, lúc
này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác chờ chết đúng là không dễ
chịu à, đứng ngồi không yên, giống như chim sợ cành cong, ngay cả trên
thân có một chút ngứa cũng sợ đến lông tơ cũng dựng đứng lên.
Đã có một khởi đầu tốt rồi, kiến thức Tô Từ lại tăng lên chút xíu, lúc này nàng lại dời ánh mắt đến một loại trái cây khác.
……
Tìm thức ăn, phòng bị dã thú, ăn cơm, ngủ nghỉ.
Hơi hơi tổng kết lại một chút, nếu là so với cuộc sống muôn màu muôn vẻ
trước kia thì loại sinh hoạt này quả thật quá đơn điệu, bất quá Tô Từ
không cảm thấy không hài lòng.
Mấy cái chuyện sinh hoạt đơn giản như thế này (ăn, uống, ngủ, nghỉ) nói thì đơn giản nhưng làm mới là khó à nha. (*sống trong rừng rú mà hix)
Mấy miếng thịt còn thừa có
được nhờ bạch hổ đã sớm ăn hết, Tô Từ cũng đã ăn 2 ngày toàn dã hành lá
cùng dã quả, lúc này nàng đã ngán mấy thứ này lắm rồi, dùng một câu
trước kia thường nghe người ta nói chính là, miệng trong cũng muốn đạm
ra chim tới. (*câu này ta không hiểu).
Tô Từ bắt đầu nghĩ nên làm thế nào mới kiếm được chút thịt ăn.
Trong khu rừng nguyên thủy này, không phải nói muốn ăn thịt là có thịt ăn như trước kia chỉ cần ra siêu thị chỉ cần có tiền muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nàng muốn ăn thịt có nghĩa là nàng phải đấu tranh với dã
thú.
Cánh tay bị thương đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không
thể dùng sức quá nhiều. Mỗi lần Tô Từ muốn cầm chủy thủ đi kiếm mấy con
châu chấu, vết sẹo hình con rết trên cánh tay lại làm nàng chùn bước.
Cuối cùng, Tô Từ vẫn là đem chủ ý đi đến dòng suối nhỏ, nơi mà nàng thường xuyên đến.
Tuy rằng suối nước là nước chảy, nhưng lúc Tô Từ múc nước vẫn có thể thấy
dưới dòng suối thường có tôm, cá bơi qua, tuy rằng mấy con này đại khái
nặng cỡ hai hoặc ba cân, tôm cá tại nơi này phỏng chừng nàng chỉ có thể
ăn mấy con ‘nhỏ’, một con cá cũng đủ cho nàng ăn một bữa rồi.
Nghĩ đến liền làm, bởi vì ám ảnh lần trước bị côn trùng chui vào trong mình
cũng không nhỏ hơn ám ảnh một màn huyết tinh của con trăn, Tô Từ cực cẩn thận chặt đứt một ít dây mây, dùng nhánh cây lật tới lật lui rất lâu,
xác định trên dây mây không có mấy con nhuyễn trùng, sau đó mới mang về
sơn động, bện thành một cái rọ bắt cá.
Muốn thành công bện ra
một rọ bắt cá cũng chẳng hề là chuyện dễ dàng, Tô Từ thậm chí cũng không biết rõ phải làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đương nhiên lợi
dụng sự mềm mại của dây mây, cố hết sức bện thành một cái kết hình chữ
thập.
Mất gần cả buổi sáng làm ra một cái rọ bắt cá thật sự thô
ráp, cong vẹo, mấy cái kết thành võng động lúc lớn lúc nhỏ, lòng bàn tay của Tô Từ hiện giờ toàn là mủ nước hoặc sưng đỏ lên.
Cũng chỉ có thể như vậy.
Vác ba lô trên lưng, cầm lấy một chút cây cỏ màu tím mà nàng tìm được trong lúc cắt dây mây, nàng mất cả 2 ngày không ngừng thí nghiệm mới tìm ra
nó có công dụng tránh muỗi của nó, sau đó hướng dòng suối đi tới.
Suối nước trong suốt thấy đáy, Tô Từ tìm một chỗ nhỏ rẽ ngoặt địa phương đem rọ đặt ngập sâu trong nước, xoay người từ trong ba lô cầm lấy bình nước đổ ra nước nóng bên trong bình, sau đó mới múc đầy nước suối mới đi trở về.
Đường về rất an tĩnh.
An tĩnh đến dị thường.
Tô Từ ngay từ đầu còn cho rằng là tác dụng của cây cỏ phòng muỗi trên
lưng, nhưng rất nhanh, nàng liền biết rõ không phải như vậy.
Loại cỏ này tuy hơi gay mũi, nhưng đối với dã thú cỡ lớn cũng không có tác
dụng gì mấy. Tuy rằng có một số dã thú cũng không thích mùi này, nhưng
cũng sẽ không tránh né.
Có thể tạo thành một loại yên tĩnh như
thế này có rất nhiều tình huống. Tối có khả năng là phụ cận có một con
dã thú rất cường hãn. Động vật thường có bản năng tránh cường xu nhược,
một khi phụ cận có quá nhiều dã thú so với nó cường hãn, phần lớn sẽ lựa chọn tránh đụng chạm.
Tô Từ một chú