
ơng thảo, giới thiệu kế hoạch mới với các cổ đông mà thực
chất là buổi nhận con của Lăng Tử Ôn, lỡ như Tử Thần công bố chuyện đó,
Tử Di sẽ gặp nguy hiểm.
-Đó là lí do anh ko muốn em đến Seul. Lần này hãy để cho nó tự giải
quyết chuyện của mình, phải cho nó biết nếu thiếu quyền lực, địa vị,
tiền bạc, nó sẽ bị xã hội phân đẳng cấp này dè bỉu ra sao, thấm nhuần
cái đau đớn vì lòng tổn thương bị chà đạp. Có như thế, khi chúng ta trao cho nó thứ quyền lực to lớn đó, nó mới có thể nắm vững và sử dụng một
cách hiệu quả. Còn nếu em cứ đứng ra làm chỗ trú chân cho nó, nó sẽ ỷ
lại và ko muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại
-Em ko muốn nó như em, lúc còn học ỏ P&P_Nghĩ ngợi một hồi, khó khăn lắm Hàn phu nhân mới hồi tưởng lại quá khứ của mình, giọng bà run rẩy,
chữ vỡ chữ ko
-Nên nhớ, bên nó là Lăng Tử Thần, thằng bé đó nhất quyết sẽ bảo vệ
nó_Hôn lên má vợ, Hàn lão gia nở nụ cười hiền trấn an vợ, vòng tay lại
siết chặt. Nắm chặt chiếc điện thoại đen xì trong tay, Tử Di thở dài sầu não, phả ra
làn hơi ấm trắng quyện vào bầu ko khí đang nóng bừng lên vì nhiệt huyết
tràn trề tỏa ra từ đám người ko ngừng gào thét xung quanh mình, đôi mắt
thẫn thờ soi rọi khắp mọi ngõ ngách có thể, khao khát được nhìn thấy
bóng dáng cái tên đang ghét đã bắt cóc khiến bản thân cô rơi vào bế tắc
như lúc này.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think you had the last laugh...
Tiếng nhạc chuông yêu thích thường ngày bị tiếng nhạc xập xình lấn át
lúc lọt tai cô lúc ko cùng cường độ rung chuyển của chiếc di động như có một mãnh lực nào đó đấm thẳng vào màng nhĩ, nhất thời lôi cô nàng vẫn
còn ân hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình lúc nãy ra khỏi cơn sầu
não dai dẳng. Nhưng trái với suy đoán của cô, người gọi ko phải là mama
đại nhân-kẻ tàn nhẫn cúp mới đứa con gái rượu ko thương tiếc hay người
cha suốt ngày ở lì bên NewYork mà là một dòng số lạ ko hề có tên trong
danh bạ, điều này khiến cô nàng đã bức bội lại còn chán nản hơn, đầu óc
cô lúc này ko cho phép mình tiếp thêm một vị khách ko mời nào nữa nên
dứt ý, cô tắt máy ngay ko thương tiếc, chẳng cần biết chủ nhân của nó là ai.
Đút điện thoại vào túi quần, Tử Di tự thấy việc đứng một chỗ cầu cứu
người khác sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp nào liền liều mạng thêm một
lần nữa, hòa mình vào dòng người đông nghẹt thở, lần mò tìm kiếm cánh
cửa để thoát ra khỏi nơi này
Vất vả né tránh bên này đụng bên kia một hồi, bỗng dàn nhạc inh tai chói óc cùng những chiếc đèn pha sặc sỡ liên tục nhấp nháy trên sân khấu vụt tắm, thay vào đó là một dòng nhạc nhẹ nhàng du dương và chút ánh sáng
mờ ảo tụ lại một điểm nơi chiếc micro đặt ở trung tâm đang đứng thẳng
người, bên dưới sân khấu, chung quanh cô, biển người reo hò ban nãy cũng thôi hò hét, chỉ để lại giữa ko trung những làn khói trắng nóng ấm. Nếu như cô đoán ko nhầm, đó chính là dấu hiệu cho thấy buổi biểu diễn của
một nhóm nhạc nam hàng đầu nào đó trong giới K-pop sắp sửa bắt đầu, còn
cô là người Việt Nam duy nhất được may mắn chiêm ngưỡng tận mắt, nghe
tận tai buổi biểu diễn này mà ko phải thông qua màn hình thủy tinh dày
cộp của chiếc tivi Sony 32 inch hay đại loại là một phương tiện truyền
thông khác
-Xin lỗi đã làm phiền_Một chàng trai với tông giọng trầm ấm từ cánh gà
tiếng lại gần chiếc micro, gập người 90 độ ko sai một li cúi đầu vẻ kín
cẩn trước ánh nhìn của hàng nghìn con mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu
đang dõi theo rồi đứng thẳng người dậy, soi mắt một lướt xuống phía
dưới, nói tiếp bằng tiếng Hàn một cách lưu loát khiến Tử Di dù căng tai
hết cỡ để nghe nhưng vẫn chẳng hiểu hắn ta đang nói gì_Chắc các bạn sẽ
thắc mắc tôi là ai, từ đâu đến và thần tượng của các bạn đang ở đâu
nhưng xin hãy gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ ấy. Tôi đến đây ko phải để
phí phạm thời gian quý báu của các bạn mà vì tôi muốn tìm một người, đó
là người quan trọng nhất của đời tôi. Ở nơi các bạn đang đứng, cô ấy
đang lạc lõng
-Chuyện gì thế nhỉ?_Hàng loạt ý kiến tỏ ý ko vừa lòng cùng sự phàn nàn
vang lên "nhộn nhịp" toàn thể đám đông phía dưới, ào lên như một trào
lưu dù có lấy bịt miệng che lại cũng ko thể dập tắt nổi
-Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi trở thành một ngôi sao trên
bầu trời kia..._Lặng người nhìn chăm chăm vào bầu trời xám xịt u uất ko
một ngôi sao trên đầu mình, chàng trai làm mắt buồn, tuy ánh sáng ko đủ
để người ta nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh ta
một cách chân thực nhất nhưng với kĩ thuật hiện đại và chiếc ti vi to
đùng ở phía sau, mọi biểu hiện dù cười dù mếu của anh ta vẫn được đám
đông nhiệt tình theo dõi_...cô ấy rất muốn được nghe những thần tượng mà cô ấy hâm mộ hát, tận mắt thấy họ cười, tận tai nghe giai điệu êm ái
của họ. Chính vì thế, tôi đành bất chấp sự ngăn cản của gia đình cô ấy,
đánh thuốc mê họ rồi đưa cô ấy đến đây để thực hiện tâm nguyện lần
cuối...
Nín thở nghe chàng trai trên sân khấu kể lể, vài người đã thầm rơi lệ,
len lén chùi g