Thuần Phục Vợ Trên Giường

Thuần Phục Vợ Trên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321935

Bình chọn: 9.00/10/193 lượt.

i khăn khác lau mặt, lau cổ cho anh.

Chiếc khăn lạnh giảm bớt mùi rượu và cái nóng ran trên khuôn mặt, cũng làm cho lý trí của Thẩm Tương Tường dần khôi phục, anh hé mắt nhìn Bạch Thủy Ương ngồi bên cạnh.

Bạch Thủy Ương không biết Thẩm Tương Tường đã tỉnh táo một nửa, vừa lau người cho anh vừa tự lẩm bẩm.

“May là không sao, anh biết em sợ như thế nào không? Gọi điện thoại không được, cũng không biết liên lạc thế nào, lại muộn như thế, nếu anh ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cái tên khốn kiếp này, về muộn cũng phải gọi điện báo chứ, anh biết em lo lắng lắm không? Còn bắt người ta về trước mười hai giờ, mình thì thất hẹn, giờ hơn một giờ rồi, qua mất đêm Giáng sinh rồi.”

Bạch Thủy Ương cởi quần dài của anh ra, lau hai chân và bàn chân cho anh, lúc đem khăn và nước trở lại phòng tắm, cô mới tạm thở phào.

Thủy Ương nằm trên giường, dùng ngón tay sờ lên cái mũi đẹp của Thẩm Tương Tường, vuốt ve chóp mũi kiên định của anh, con của anh sau nay chắc chắn sẽ vô cùng đẹp trai.

Chỉ là tưởng tượng, Bạch Thủy Ương cũng cười ra tiếng, cô cúi người nói vào tai anh “Giáng sinh vui vẻ”

Lại đứng dậy in một nụ hôn xuống môi anh.

Đôi môi anh hơi lạnh, đôi môi cô lại nóng hừng hực.

Cô vừa định ngẩng lên thì đã bị một bàn tay giữ chặt gáy, nụ hôn vốn chỉ chạm nhẹ lập tức biến thành sâu sắc thân mật.

Anh thô lỗ xâm nhập vào miệng cô, đầu lưỡi cuồn cuộn của hai người quấn quýt, trong cổ họng Thẩm Tương Tường mùi rượu nồng nặc, Bạch Thủy Ương cau mày nhưng không từ chối.

Sự tức giận trong lòng bị Thẩm Tương Tường đổ lên nụ hôn này, hết ngậm lại gặm cắn đôi môi cô, chỉ sợ nếu buông ra cô sẽ biến mất.

“Tương Tường, đau…” Bạch Thủy Ương bị đau muốn lùi ra, nhưng bị bàn tay giữ chặt gáy không làm gì được.

Anh lật người đè cô trên giường, thô bạo xé rách quần áo cô, đôi mặt bị dục vọng đốt cháy chăm chú nhìn khuôn ngực đầy đặn của cô.

“Chỗ này là của anh đấy!” Anh cúi đầu gặm cắn đỉnh hồng trên đồi tuyết trắng, một động tác cởi cả quần lót lẫn quần dài, hai chân cường tráng chen vào giữa chân Bạch Thủy Ương, nâng hai chân cô lên.

“Đừng…” Bạch Thủy Ương cảm thấy từ bắp đùi dội lên cảm giác nóng ran, cô khó nhịn lắc đầu.

Ngón tay thon dài của anh chặn nguồn dịch của cô, chỉ để rớt ra một chút ướt át.

Thẩm Tương Tường ngẩng đầu cắn môi dưới Bạch Thủy Ương châm biếm: “Em thật ướt át, đúng là một thân thể dâm đãng”

“Không phải…” Cô không phải là thân thể dâm đãng gì.

“Còn không thừa nhận? Xem chỗ này của em đi, anh chỉ cắn vài cái đã cứng rắn thế này rồi.” Thẩm Tương Tường một tay đùa bỡn đầu vú đã bị anh xoa nắn cứng đỏ lên, một tay cởi nốt quần áo của cô ra.

“Muốn không?” Dục vọng của anh binh đến dưới thành, trực ở lối vào vườn hoa bí mật của cô.”

“ưm…” Ngón tay anh nhét vào miệng khiến cô không nói nên lời.

“Anh biết là em muốn mà.” Thẩm Tương Tường không làm việc dư thừa nữa, thục dục vọng to lớn vào hoa huyệt.

Đau quá… Bạch Thủy Ương căng cứng cơ thể.

Thẩm Tương Tường bị rượu làm mê loạn thần trí không để ý được nhiều, bàn tay nắm lấy mông cô bắt đầu chạy nước rút.

Một đêm điên loạn giờ mới bắt đầu.

Tảng sáng nay vô cùng yên tĩnh.

Bạch Thủy Ương mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Tương Tường bên cạnh cũng đã tỉnh, đôi mắt anh vô hồn nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Cô cựa mình một chút, đau đớn từ hai chân tràn qua, đêm qua, Thẩm Tương Tường kích động như một dã thú hung mãnh, như hận không thể nghiền nát cơ thể cô, không còn chút dịu dàng nào của ngày thường, một Thẩm Tương Tường như vậy khiến cô thấy xa lạ, cô không thích.

“Tương Tường, sau này anh đừng uống rượu nữa được không?” Bạch Thủy Ương nhìn anh năn nỉ, máy tháng chung sông, chỉ cần cô mở miệng, Thẩm Tương Tường đều đáp ứng.

Mặt anh nhăn lại, khe rãnh giữa lông mày thêm sâu, nhưng vẫn im lặng, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Bạch Thủy Ương không hiểu, lúc cô đưa tay vuốt lên chỗ nếp nhăn thì Thẩm Tương Tường hất đầu, lạnh lùng từ chối hành động lấy lòng của cô.

Tay của cô rơi vào khoảng không, vì sự lạnh lùng của anh, tim Bạch Thủy Ương như bị bóp nghẹt.

Rốt cuộc là vì sao? Điều gì biến Thẩm Tương Tường thành bộ dạng này? Đêm qua thô bạo, hôm nay lạnh lùng, cô đã làm sai điều gì? Hay công ty xảy ra chuyện gì?

Mặt cô cũng buồn rười rượi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thẩm Tương Tường đứng dậy, nhanh chóng thay bộ comple mới, vừa thắt cà vạt vừa đi ra ngoài, quẳng lại mấy từ “Anh đi làm”

Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến Bạch Thủy Ương rét run, như thể cô buông lỏng tay Thẩm Tương Tường sẽ biến mất.

Cô vội bò xuống giường, mặc vội quần áo đuổi theo, đôi mắt có phần bối rối chăm chú nhìn theo Thẩm Tương Tường.

“Anh chờ em chút, em làm bữa sáng ngay đây.” Bạch Thủy Ương loay hoay trong phòng bếp, không biết phải làm gì trước.

“Không cần, anh ăn ở ngoài.”

Không đợt Bạch Thủy Ương, Thẩm Tương Tường đã xách cặp tài liệu ra cửa, đang thay giày, bàn tay cầm chảo cu Bạch Thủy Ương cứng đờ, cô lau tay vào tạp dề, cầm áo khoác ra đưa cho anh.

“Gần đây trời lạnh, anh mặc thêm đi.” Bạch Thủy Ương cố


Snack's 1967