
sờ viền mũ.
Bạch Thủy Ương chạm vào đỉnh đầu cậu bé, đắp chăn cho nó, cuối cùng mới thần bí lấy từ trong túi ra một vật khác, là ngôi sao trên cây thông Noel.
“Đây là chị xin các anh chị tình nguyện viên cho Phán Xuân.” Bạch Thủy Ương đem ngôi sang sáng cắm lên đầu giường Giang Phán Xuân. “Chị treo ngôi sao ở chỗ này cho Phán Xuân, cho nên sáng nào tỉnh dậy em cũng nhìn được sao, Phán Xuân có vui không?”
Bạch Thủy Ương thao thao bất tuyệt nói chuyện với Giang Phán Xuân, cho đến khi đứa bé ngủ thiếp đi mới ra khỏi phòng bệnh, cùng những tình nguyện viên khác dọn dẹp nốt.
Lễ giáng sinh ở Bạch Thị từ trước đến giờ luôn có một bữa tiệc dành cho tất cả nhân viên, trước đây đều do Chủ tịch Bạch Tín Hùng tài trí mưu lược chỉ đạo, nhưng hôm nay Bạch Tín Hùng vắng mặt, nên việc chủ trì phải do Thẩm Tương Tường đảm nhiệm.
Kết thúc màn đọc diễn văn Thẩm Tương Tường liền trốn trong một góc, nhưng bất kể anh đứng ở chỗ nào cũng không ngừng có người đến mời rượu.
Người điều khiển chương trình rất nhiệt tình khơi gợi không khí cho bữa tiệc, trong lòng Thẩm Tương Tường lại lại hận không thể kết thúc nhanh nhanh cái bữa tiệc này.
“Sự kiện quan trọng thế này sao lại không thấy Thẩm phu nhân của chúng ta xuất hiện nhỉ?” Lầm Tử Lâm không biết từ đâu chui ra, cả thân tây trang anh tuấn, tay cầm một ly cocktail, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Tương Tường.
“Cô ấy có việc khác.”
“Thẩm tổng của chúng ta lại bị xếp xuống hạng dưới à?” Lâm Tử Lâm vẫn duy trì nụ cười lấc cấc như trước, “Không biết cái bữa tiệc này sẽ còn kéo dài bao lâu, Thẩm tổng của chúng ta là nóng lòng muốn về lắm rồi đấy nhỉ?.”
Thẩm Tương Tường lườm một cái không nói gì.
“Đừng nói là bạn bè không giúp cậu.” Lâm Tử Lâm nhảy một cái lên sân khấu, cướp lấy Micro trong tay người dẫn chương trình “Sau đây tôi xin gửi đến mọi người bài hát…”
Tam thiếu gia của Lâm Thị đầy sức quyến rũ, trong nháy mắt Lâm Từ Lâm thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Thẩm Tương Tường né người đi ra khỏi hội trường, vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe màu xanh dương đỗ sẵn.
Lấ ra chìa khóa trong tay, vừa rồi là Lâm Tử Lâm kín đáo đưa cho anh, dám đỗ xe tùy tiện như vậy cũng chỉ có mình hắn, Thẩm Tương Tường mở cửa xe, ngồi lênh nghênh ngang lái đi.
Bạch Thủy Ương và các tình nguyện viên khác dọn dẹp xong xuôi đã là mười giờ đêm, mọi người đứng ở cửa tạm biệt nhau, Bạch Thủy Ương từ chối ý tốt của một tình nguyện viên khác muốn đưa về, đứng bên đường chờ taxi.
Vì ngày lễ nên taxi cũng ít, Bạch Thủy Ương đứng ở ven đường không ngừng nhìn ngó xung quanh, mặc dù còn hai tiếng nữa mới đến mười hai giờ, nhưng cô vẫn hi vọng về sớm một chút.
Lưu Thanh Tuyền chờ ở cửa bệnh viện suốt một ngày trời không thấy Bạch Thủy Ương xuất hiện, cuối cùng đến tối cô cũng ra ngoài, lo lắng chuyện lúc sáng tái diễn, lần này Lưu Thanh Tuyền ở phía xa nhìn rất lâu, xác định chỉ còn lại một mình Bạch Thủy Ương mới tiến đến.
“Thủy Ương, đang đợi anh sao?” Lưu Thanh Tuyền thân mật ôm Bạch Thủy Ương vào lòng “Thủy Ương, anh đã về rồi.”
Bạch Thủy Ương giật mình, đột nhiên bị một người xa lạ ôm lấy, cô cuống quýt giơ tay lên đập túi vào người Lưu Thanh Tuyền.”
“Thủy Ương, Thủy Ương đừng làm vậy, anh là Lưu Thanh Tuyền.” Lưu Thanh Tuyền lặp đi lặp lại tên mình.
Lưu Thanh Tuyền là một cái tên vô cùng quan trọng với thế giới của Bạch Thủy Ương trước kia, nhưng với Bạch Thủy Ương hiện tại, cũng chỉ là một cái tên xa lạ.
Lưu Thanh Tuyền dùng sức mạnh đàn ông giữ tay Bạch Thủy Ương lại, lấy tấm hình ở trong ví của mình ra cho cô xem.
“Thủy Ương, nhìn rõ đi, quan hệ của chúng ta là như thế này.”
Đèn đường chiếu sáng tấm ảnh, trong đó là một cặp nam nữ, Bạch Thủy Ương liếc mắt một cái là nhận ra là mình cùng người đàn ông này, trong ảnh hai người thân mật hôn nhau, trông rất ngọt ngào hạnh phúc.
Bạch Thủy Ương cầm tấm hình, đôi tay run rẩy, cô nhìn đi nhìn lại người đàn ông trước mặt, bọn họ đã từng chụp tấm ảnh thân mật đến vậy sao, vì sao cô chẳng hề có chút ấn tượng nào với anh?
“Thủy Ương, anh biết em bị tai nạn, em không nhớ anh, anh không trách em, nhưng em không thể xóa đi sự thật là chúng ta đã từng yêu nhau.” Lưu Thanh Tuyền khổ sở nói với cô, giống như việc cô làm với anh là tày trời.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra, tôi không biết, tôi không biết
…” Bạch Thủy Ương không biết đã từng có người như vậy từng xuất hiện trong cuộc sống của mình.
“Thủy Ương, lúc em bị tai nạn, gia đình em ngăn cản anh gặp em, họ khinh thường anh chỉ là một họa sĩ không có tên tuổi, muốn nhờ chuyện tai nạn này để chia cách anh và em, muốn cột em lại với Thẩm Tương Tường, nhưng Thủy Ương, chúng ta mới là người thực sự yêu thương nhau, anh luôn chờ đợi em, nhưng vì sao em không đến? Chúng ta hẹn ước cùng nhau bỏ trốn, anh đã chờ em mãi.” Lưu Thanh Tuyền khổ sở ôm đầu không ngừng gào thét, nước mắt rơi ra từ khóe mắt người đàn ông.
“Thật như vậy sao? Tôi không biết, tôi không nhớ.” Bạch Thủy Ương không biết phải an ủi người đàn ông khốn khổ vì tình này.
“Thủy Ương, cho anh một giờ được không? Cho