Insane
Thuần Phục Vợ Trên Giường

Thuần Phục Vợ Trên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321954

Bình chọn: 8.00/10/195 lượt.

dung nhan của mình thì anh đã đến.

Bạch Thủy Ương giật mình, qua gương nhìn trừng trừng khuôn mặt anh, mà anh cũng không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt cô, trong không khí bắt đầu tản mát ra nhiều đốm lửa.

Hình như hôm nay anh tới hơi sớm.

Hai gò má trắng nõn nhuộm một màu đỏ ửng, rõ ràng cô phải ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, lại bị nhìn thấu đến mức ngượng ngùng, đành tiếp tục nghiêng đầu bôi kem lên cổ, tránh ánh mắt của Thẩm Tương Tường.

Những câu chuyện còn lại liên quan đến những tin tức Bạch Thủy Ương nghe được từ người bệnh chung phòng, hay hoa gì đã nở trong vườn hoa bệnh viện, cây nào bắt đầu rơi lá.

Mi mắt Bạch Thủy Ương ngày càng nặng, ánh mắt đã sớm mơ hồ không có tiêu cự, Thẩm Tương Tường sửa lại chăn giúp cô rồi nói: “Ngày mai thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, xế chiều anh sẽ đón em, chúng ta về nhà”.

“Vâng…” Bạch Thủy Ương lầu bầu, cọ cọ đầu vào tấm chăn, thoải mái nhắm mắt lại.

Về nhà thật tốt, trong giấc mộng Bạch Thủy Ương nở nụ cười rực rỡ.

Thẩm Tương Tường quan sát tất cả, lại không nhịn được so sành với một Bạch Thủy Ương mỹ lệ cao ngạo trước khi xảy ra tai nạn, rất ít nói chuyện với người khác, trừ Lưu Thanh Tuyền cô không muốn dành cho bất kỳ ai một nụ cười thân thiện.

Cô bây giờ lại hoàn toàn khác, như thể nói không hết chuyện với anh, nhiều lần buồn ngủ đến mức mi mắt đánh nhau vẫn không nỡ đi ngủ, vẫn muốn tiếp tục cùng anh trò chuyện, y tá cũng nói cô là một bệnh nhân rất dễ gần, hay cười mà không hề làm trái lời bác sĩ.

Sau một vụ tai nạn, lần đầu tiên mất trí nhớ lại thay đổi lớn như thế được sao?

Sáng sớm hôm sau, Bạch Thủy Ương thu thập xong đò đạc của mình chờ Thẩm Tương Tường tới đón về nhà, cả ngày này mỗi giây phút trôi qua đều vô cùng chậm chạp.

Ba giờ chiều, xe của Thẩm Tương Tường xuất hiện ở cổng bệnh viện, đứng mãi ở trên tầng Bạch Thủy Ương vọt xuống như tên rời cung, nhưng xuống đến xe lại không phải người cô chờ đợi.

“Phu nhân, tiên sinh có một cuộc họp ở công ty, dặn tôi đến đón phu nhân về nhà trước.” Tài xế họ Vương, trước kia làm việc ở nhà họ Bạch, sau khi Bạch Thủy Ương đi lấy chồng thì ông đi theo cô đến nhà họ Thẩm.

“Cảm ơn chú Vương”, Bạch Thủy Ương đưa hành lý cho tài xế, mọi hơi sức như bị rút sạch, phút chốc chẳng còn sức sống.

Cô ngồi trên xe lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài.

Ra khỏi bệnh viện, những cảnh vạt hoàn toàn xa lạ cứ lần lượt trôi qua trước mắt Bạch Thủy Ương, không biết qua bao lâu, xe hơi màu đen tiến vào cửa khu nhà cao cấp, xe từ từ chậm lại, qua cửa sổ Bạch Thủy Ương thấy bảo vệ gật đầu với cô, như thể cô rất thường xuyên ra vào chỗ này.

Sân tennis, sân bóng rổ, hồ bơi, mọi thứ đều khiến Bạch Thủy Ương không rời mắt, nỗi buồn bực vì Thẩm Tương Tường không đến nháy mắt vì khung cảnh mới lạ này mà tan thành mây khói.

Sau khi xuống xe, được tài xế dẫn đường, Bạch Thủy Ương cuối cùng cũng thuận lợi đi lên thang máy.

Thì ra cô ở tầng mười sáu.

“Phu nhân, đây là mật mã”. Căn hộ của Thẩm Tương Tường có mật mã ở cửa chính, chỉ cần ấn mật mã vào bàn phím bên cạnh là cửa tự động mở.

Nhận tờ giấy anh đưa trong tay chú Vương, con số trên đó như có ma lực hấp dẫn bàn tay cô.

Đây là nhà Thẩm Tương Tường, liệu trong đó có cất giấu bí mật gì của anh không? Tim cô đập kịch liệt.

Cô thận trọng ấn mật mã lên bàn phím, đinh một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.

Giống như cánh cửa thần kỳ của Doreamon, sau khi mở ra bên kia là một thế giới khác.

Gần như trong giây phút chú Vương ra về đóng cửa lại, Bạch Thủy Ương vừa rồi còn đoan trang ngồi trên ghế salon ở phòng khách hưng phấn nhảy lên, bản thân cô cũng không biết vì sao, chỉ biết tất cả các tế bào trên thân thế đều kêu gào, kêu rằng đây là nhà của Thẩm Tương Tường.

Loại hưng phấn này từ đáy lòng đi lên, từ chỗ sâu nhất trong tâm trí đi ra.

Cô đi ngắm nghía tất cả phòng ốc như đi thăm viện bảo tàng, phòng khách, phòng bếp, thư phòng, phòng ngủ… Cô dừng lại ở chỗ đối mặt với hai cánh cửa phòng, hai cửa đều đóng chặt, nên xem bên trái hay bên phải trước?

Bạch Thủy Ương đang do dự đứng ở hành lang thì chuông cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo, phát hiện là mẹ, cô vội vàng mở cửa.

“Sao mẹ lại tới đây? Không phải mẹ nói buổi chiều hội phụ nữ thường bận rộn sao?” Qua mấy ngày gặp gỡ, Bạch Thủy Ương đã tiếp nhận những người xung quanh mình.

Bà Bạch là một quý phụ điển hình, ngoài một cuộc họp phụ nữ ở ngoài, bà còn tham gia một hội phụ nữ trứ danh trong thành.

Sau khi kết thúc cuộc tụ họp, bà Bạch trái lo phải nghĩ vẫn thấy lo lắng cho con gái, nên chạy tới “Không sao, chuyện đó cũng xong rồi, vú Trần nấu canh, mẹ tiện thể mang tới cho con”.

“Cảm ơn mẹ” Bạch Thủy Ương nhận lấy canh, hạnh phúc ôm chặt mẹ, như một đứa bé con tựa lên bả vai bà Bạch.

“Đứa nhỏ này có cái gì mà cảm ơn, con đó, bất kể là bao lâu, vĩnh viễn vẫn là bé con của mẹ.” Bà Bạch len lén lau nước ở khóe mắt, bảo bối này của bà tính tình kiên cường, kể từ khi trưởng thành không dính cha mẹ, Bạch Thủy Ương bây giờ tuy không nhớ chuyện ngày trước nhưng như thế cũng không tồi, rất tốt.”

“Thủy Ương, nghe mẹ nói này, Tươ