
ồ hồ nói, Tiểu Tiểu trở mình, nghênh mặt
hướng lên trên, đầu hơi chệch, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khóe miệng ở
gần gối đầu, cư nhiên chảy ra thứ gì đó trong suốt—— Trời ạ, nàng ngủ
không có tướng ngủ thì thôi, cư nhiên lại còn chảy nước miếng!
Trước giờ đều là thích những nữ tử lúc nào cũng đoan đoan chính chính, nếu là trước đây, thị thiếp của mình mà như thế này, hắn nhất định sẽ phất tay áo bỏ đi, trực tiếp đem nàng nhét vào lãnh cung. Nhưng hôm nay nhìn
thấy bộ dạng Tiểu Tiểu như vậy, hắn ngược lại cảm thấy cực kì đáng yêu.
chả trách bản thân luôn chú ý đến nàng một cách khó hiểu, thì ra ngay
đến việc ngủ cũng có cá tính như vậy! (Shinku: sặc, anh này bệnh rồi!)
“Tiểu Tiểu, ăn cơm đi!” Tiếp tục kêu nàng, nàng cũng chả thèm để ý, chỉ là
bàn tay nhỏ nhắn kia đang lay trước mắt, phỏng chừng muốn xua đi ma âm
bên lỗ tai. Nhìn động tác đáng yêu kia của nàng, Lân Vương cười càng vui vẻ.
Chứng bực tức thức giấc ư? Bổn Vương liền đại phát từ bi
giúp nàng chữa trị, hơn nữa bảo đảm sẽ có hiệu quả, sau khi dùng xong,
nói không chừng còn có thể phát nghiện….ừm, tuyệt đối sẽ bị nghiện.
Nhìn làn môi kiều diễm ướt át, bỏ qua khóe miệng đang chảy nước miếng trong
suốt, nhớ đến cảm giác phiêu dật lúc chiều hôn nàng, hắn từ từ phủ thân
xuống, lần nữa hấp thụ sự ngọt ngào kia… Gần nữa, gần nữa, Lân Vương cao hứng nhắm mắt lại, chuẩn xác nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia….
Í, sao cảm giác không đúng nhỉ? Môi của nàng từ lúc nào trở nên khô ráo
như vậy? Lân Vương mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ, hơn nữa cái mà mình hôn được, cư nhiên lại là ống tay áo nàng che ngoài miệng….
“Ặc….chuyện này…” Lân Vương xấu hổ nhìn mỹ nhân đang bốc hỏa kia, lần đầu tiên lắp
ba lắp bắp nói không nên lời. trong lòng than vãn: Tiểu Tiểu à, nàng
tỉnh rồi cũng không cần gấp, nàng không để ta hôn nàng cũng chả sao, nếu nàng dùng tay che miệng thì hay rồi…Như thế, ta xem như cũng hôn được
ngọc thủ của nàng, cũng xem như không chịu thiệt thòi gì. Nhưng mà, sao
nàng lại dùng tay áo để che miệng chứ? Muốn hôn môi lại hôn phải ống tay áo, nếu như truyền ra ngoài, một đời anh minh của Lân Vương ta đều bị
phá hủy mất….
“Ngài muốn làm gì vậy?” Nhìn tên Lân Vương kia vẫn
còn đang kề vào tay áo của mình, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi hắn
muốn làm chuyện gì. May mà mình đủ cảnh giác, nếu không đã bị hắn hôn
trộm rồi. Tiểu Tiểu thầm cảm thấy may mắn, nhưng miệng thì làm bộ hỏi
như không biết chuyện gì xảy ra.
“Ặc, Tiểu Tiểu, vừa nãy bên mép
nàng có dính một hạt cơm, ta muốn giúp nàng lấy nó ra! Nàng tỉnh rồi à?” Lân Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn
đầu óc mình chuyển biến đủ nhanh, phản ứng đủ linh mẫn.
Hạt cơm?
Ta đây còn chưa ăn cơm thì lấy đâu ra hạt cơm chứ? Nhưng mà những lời
này Tiểu Tiểu chỉ nghĩ thầm trong lòng, miệng không hề nói ra. Vương gia á hả? Thông thường rất coi trọng thể diện, nếu như chọc giận hắn, đối
với mình cũng chả có ích lợi gì.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung
quanh, tay vỗ vỗ giường chiếu mềm mại dưới thân, từ lúc nào, chỗ mình
ngủ lại đổi rồi? Đây là đâu, nhìn mấy thứ trang sức xa hoa này, không
phải là phòng ngủ của Lân Vương đấy chứ? Tốt nhất là không phải à nha,
bằng không, chính mình thật đúng là sẽ bị hắn hại chết!
“Đây là đâu?” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lân Vương, Tiểu Tiểu hỏi.
“Tẩm thất của bổn vương…của ta!” Lân Vương kịp thời sửa lại lời nói, xem ra
lúc bình thường hắn ở trong phủ đều là xưng hô như vậy.
“Ta vào
đây bằng cách nào, không phải ngài bế ta vào đấy chứ?” Tiểu Tiểu vội
vàng giấu cánh tay vào trong tay áo, lỡ như để hắn nhìn thấy mấy cái
chứng cứ trên người mình, thế thì khó mà ăn nói lắm đây.
Lân Vương ở bên cạnh hiển nhiên đã nhìn thấy động tác của nàng, hắn bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy!”
“Ngài không làm gì ta đấy chứ?” Cúi đầu nhìn y phục trên người, không khác với những gì mình mặc cho lắm, nàng mới yên lòng.
“Không có!” Lân Vương cam đoan nói. Ngoại trừ cởi hết y phục của nàng, giúp
nàng xoa dược lên toàn thân, lại giúp nàng mặc lại y phục, sau đó ôm
nàng ngủ một giấc, mấy việc khác cái gì cũng chưa làm. Đương nhiên mấy
lời này chỉ nghĩ thầm trong lòng, hắn cũng không có nói ra.
“Ô,
vậy thì thật cám ơn ngài rồi, Vương gia! Ta phải về đây, bằng không,
Thủy Thủy sẽ rất lo lắng” Tiểu Tiểu từ trên giường bò dậy, cảm thấy trên người tự dưng hết đau rồi, xem ra, ngủ một giấc thật là có tác dụng.
Lân Vương kéo cánh tay nàng, hỏi: “Trời đã tối rồi, ta đã chuẩn bị thức ăn, chắc nàng cũng đã đói, chúng ta ăn cơm trước đi!”
Không cự tuyệt, Tiểu Tiểu để mặc cho hắn lôi kéo mình đến trước bàn thức ăn ở bên ngoài, tận tình hưởng thụ mỹ vị trước mắt. Đây cũng là một trong
những nguyên tắc của Tiểu Tiểu, có tiện nghi thì phải chiếm, đặc biệt là tiện nghi tự mình dâng lên, không chiếm thì đúng là ngốc! Lân Vương đã
chuẩn bị xong các loại món ngon mỹ vị, xem giờ giấc hiện tại, ai mà biết phủ Thừa tướng có để lại cơm cho mình hay không? Ăn không no, làm sao
mà xin lỗi bao tử của mình đây?
Nhưng mà Tiểu Tiểu vẫn chưa biết