
ản rồi mà…” Nhứ Nhi ôm lấy cái mông mới vừa bị
ngã đau, không bị bầm tím thì may. Nếu bị bầm, thế thì đau phải biết,
buổi tối làm sao mà hầu hạ Vương gia được?
Tỏ vẻ đáng thương mà
nhìn Lân vương, hai ả nữ nhân đều làm ra vẻ mình bị ức hiếp, mà Điểm
Điểm cũng ngẩng đầu lên một cách tội nghiệp, cha sẽ không giận đấy chứ?
Sao lại không bế Điểm Điểm vậy?
“Cha, cha không cần Điểm Điểm nữa sao?” Cứ ngước đầu mà nhìn như vậy mệt lắm đó, trong lòng Điểm Điểm
thầm nói: Tới lúc nào, bé mới có thể cao như cha thì hay biết mấy.
“Điểm Điểm, sao cha lại không cần con được chứ?” Tiếng “cha” này, Lân vương
còn chưa nghe đủ đâu đấy, sao hắn có thể không cần thằng bé ? Cúi người
xuống, ôm lấy Điểm Điểm đang ấm ức, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên nhu
hòa:
“Điểm Điểm, con mới không phải là dã nha đầu, con là bảo bối có mẹ thương, có cha yêu. Sau này, ai dám nói con như vậy nữa, cha là
người đầu tiên không tha cho kẻ đó, biết chưa?”
“Dạ!” Thắng lợi
mà hôn lên mặt Lân vương một cái, Điểm Điểm lè lưỡi với hai ả nữ nhân
trên mặt đất kia, giành cha với ta hả, các ngươi còn kém xa lắm. Nhưng
đám nữ nhân này dám dụ dỗ cha một cách trắng trợn như vậy, mấy ả đều là
nữ nhân xấu xa, bé phải thay mẹ thu dọn bọn họ!
“Còn không mau cút!” Chẳng thèm đếm xỉa tới vẻ đau lòng, buồn bã trên mặt hai ả, Lân vương tức giận nói.
“Vương gia…” Hai người ấm ức nhìn Lân vương và tiểu cô nương đang ra vẻ tiểu
nhân đắc chí ở trong lòng hắn, mấy ả đỡ nhau rời đi, mà Điểm Điểm nhìn
thấy bộ dạng chật vật của hai người họ, ha ha cười lớn.
“Con cười gì? Điểm Điểm?” Tuy nhiên, Lân vương cũng rất muốn cười, cười vì sự ngu xuẩn của hai ả, càng vì sự thích chí của Điểm Điểm.
“Cha, cha
thật tốt. Đúng rồi, cha, ban nãy con đã quên hỏi cha, cha không muốn
cưới mẹ con à? Nếu như việc đó khiến cha khó xử, thì không cần cưới mẹ
của con nữa, gia gia của con sẽ giúp mẹ tìm một tướng công.” Điểm Điểm
tốt bụng đề nghị.
“Điểm Điểm, cha đâu có nói là không muốn cưới
mẹ con. Sao con có thể nghĩ vậy chứ? Cha thích Điểm Điểm, cũng thích mẹ
con, đương nhiên là muốn sống cùng hai người rồi?” Ngày tháng đó, nghĩ
thôi cũng thấy đẹp rồi, Lân vương bật cười.
“Ớ, lúc nãy khi ăn
cơm, con thấy cha có vẻ không vui, tưởng cha không muốn cưới mẹ của con
chứ? Thật ra, gia gia cho mẹ con thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu
như trong ba tháng mà mẹ không tìm thấy cha ruột con, bà ấy không gả ra
ngoài được, gia gia sẽ tìm đại trên phố một người đàn ông rồi gả phứt mẹ đi…” Nhớ tới vẻ cười xấu xa của gia gia lúc nói mấy lời này, Điểm Điểm
nghĩ rằng mẹ mình tiêu đời rồi, phương thức bắt cha như vậy quả thực có
hơi lỗ mãng. Nhưng bé cũng đã khuyên gia gia, gia gia nói nếu không làm
mạnh tay như vậy, thì mẹ sẽ không làm việc cho đàng hoàng đâu…
“Sẽ không đâu, Điểm Điểm yên tâm đi, đợi gặp được mẹ con, cha sẽ cưới nàng, được không?”
Đứa con quá thông mình, cũng tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt lành gì. Tiểu
Tiểu trong cung, tuyệt đối không ngờ đến Điểm Điểm bên này, sớm đã đem
mọi chuyện của nàng một năm một mười, từ đầu chí cuối nói hết cho Lân
vương rồi. Nếu biết được, thì nàng sẽ không giả ngây, chết cũng không
thừa nhận, làm cho Lân vương tức tới nỗi hung hăng “Trừng phạt” nàng một trận.
***
Ngâm nga điệu hát dân gian, Tiểu Tiểu lại từ
trong cung “trốn” ra ngoài, có lẽ bản thân vốn đã thích lén lút rồi,
quang minh chính đại xuất cung thì có gì mà vui chứ, lén la lén lút ra
ngoài mới hay đó?
Nàng tùy ý đi trên phố, trên mặt vẫn hóa trang
như trước, cặp mắt tinh quái đảo một vòng, đến Lân vương phủ tìm Điểm
Điểm trước, hay là tới tướng phủ tìm Vu thừa tướng tính sổ trước nhỉ?
Một bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt nàng, Tiểu Tiểu sắc bén nhìn
bóng lưng đột nhiên ghé qua tiệm thuốc kia, người đó, sao lại giống quản gia của tướng phủ thế nhỉ? Người vốn thích gây rối như Tiểu Tiểu, trong lòng giờ đây cũng đã có khúc mắc với thừa tướng, đối với những chuyện
trong phủ của ông ta cũng quan tâm không ít.
Trong phủ có người
bệnh à? Ông ta tới hiệu thuốc làm gì? Len lén đi tới nội đường của hiệu
thuốc, nhưng thấy người ngồi trong đó khám bệnh lại chính là Thủy Thủy!
Đại phu của hiệu thuốc này tuổi tác không nhỏ, chòm râu hoa râm buông dài
xuống, mắt của ông lão nhắm lại, tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Thủy
Thủy, vẫn còn đang chẩn mạch. Trong phòng ngoài Thủy Thủy, đại phu ra
thì chỉ còn có quản gia, ngay đến tên sai vặt cũng chẳng để lại. Xem ra, bệnh của Thủy Thủy cũng là loại bệnh không dám nhìn mặt ai, bằng không, thì đã dẫn theo nha hoàn để sai bảo, chứ không chỉ có mỗi nàng ta và
quản gia lén lút tới thôi đâu.
Qua hồi lâu, lão đại phu mới mở mắt ra, mặt đầy nếp nhăn cũng cười lên:
“Phu nhân không cần lo lắng, đứa bé phát triển rất tốt, bây giờ chỉ mới hơn
một tháng, đang là thời kì nguy hiểm, phu nhân nên thật cẩn thận!”
Phu nhân? Trong lòng Tiểu Tiểu hiển nhiên là giật nảy cả mình, Thủy Thủy gả cho người ta rồi sao? Sao ông lão này lại gọi nàng ta là phu nhân nhỉ?
Sự việc biến hóa thật là nhanh, không ngờ người vốn thầm thương