Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 10.00/10/331 lượt.

về đại ca?

Mà ai mới là tình yêu đích thực trong lòng cô ấy?

Cô lệ thuộc vào hắn,tin tưởng hắn,nhưng ở trong mắt cô hắn chưa từng thấy qua ngọn lửa kích tình.

Giữa bọn họ chung đụng luôn dịu dàng thắm thiết rồi lại bình thản như

nước,đó cũng là nguyên nhân mỗi khi đứng trước mặt Tô Lực Hằng cảm thấy

hoảng loạn, nói cho cùng hắn không có chút lòng tin tình cảm cô dành cho hắn.

Nhìn cô bối rối,thất thần,tức giận,ha ha không có yêu lấy đâu ra oán hận cùng thất vọng.

Mình đưa đã cướp đi cô năm năm đã đến lúc trả lại cho hắn.

Rũ xuống hai mắt xoay người đi.

Tự nói với mình không được quay đầu lại,cô bé kia đã tìm được cảng chân

chính,có lẽ bão có thể gầm thét nhưng có cảng che chở,tất cả cũng sẽ

trời cao biển rộng.

Ánh mắt Tô Lực Hằng vẫn dán chặt trên người Liễu Uyển Nhi.

Nhìn cô thật lâu không có phản ứng,không nhịn được hỏi: “Em đang giận anh sao?”

Vẫn hờ hững.

Tô Lực Hằng ôm cô đặt lên trên giường,đắp chăn cho cô.

Nhẹ xoa lông mày trên trán,trong lòng thở dài một hơi,cho dù trong lòng em

không có anh,anh vẫn giữ em bên mình,ai bảo cuộc đời anh đã không thể

không có em.

“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi xuống lầu,chỉ thấy một chiến đàn Piano Steinway màu trắng tao nhã đứng sửng trong phòng

khách.

“Thích không?” Tô Lực Hằng mong đợi nhìn cô.

Kể từ khi ngày đó Liễu Uyển Nhi giống như biến thành một búp bê vải không có hồn

phách,không khóc không cười không ầm ĩ,mỗi ngày lẳng lặng ngồi trong

phòng,bất luận Tô Lực Hằng nói với cô điều gì cô đều lờ đi không để ý.

Vì để cô mở miệng hắn lao lực lao tâm,mỗi ngày bảo Khinh Vân cùng Tử Quyên thay phiên nói chuyện với cô,biết cô thích âm nhạc liền mua cho cô một

đống đồ cô thích nhưng người đó vẫn thờ ơ.

Liễu Uyển Nhi nhìn sang

Piano,ngay sau đó rũ mắt xuống,Tô Lực Hằng trong lòng có chút mất mác

nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Kéo cô ngồi xuống trước bàn Piano,cầm tay cô.

Mười ngón tay giao nhau,chạm vào phím đàn màu trắng,đờn ra một ca khúc sôi nổi.

Là bản 《your smile》,giai điệu nhẹ nhàng . . . . . .

Đè xuống một âm phù,Tô Lực Hằng ôm lấy cô bé phong lấy lòng mình,nếu như

đây là trừng phạt em dành cho anh,em đã thành công bởi vì anh đã mất đi

hạnh phúc.

Ngón tay vẫn dừng trên bàn phím màu trắng,Liễu Uyển Nhi tim khẽ co rút,tại sao là 《your smile》?

Nhìn thấy anh cùng cô gái khác ôm hôn,bị anh tổn thương,anh còn hi vọng tôi nở nụ cười chống đở sao?

Nếu như nhất định phải dây dưa cả đời,vậy cô lựa chọn không vùng vẫy nữa.

Lẳng lặng ngồi trước đàn Piano,lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau,hai trái tim dây dưa,càng ra vẻ bình tĩnh càng nén chịu thì càng khổ sở. . . . . .

Đúng lúc này,cửa lớn bị đẩy ra,một một giọng nói tức giận truyền đến.

“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi,gạt ta đi châu Úc du lịch,kết quả chạy về nước

bắt nạt Tiểu Tiểu.” Là dì Trương,mà phía sau cô còn có Đao Nhân cùng

Tiểu Do.

“Dì Trương.” Tô Lực Hằng gọi người trưởng bối khiến hắn đau

đầu,ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Đao Nhân cùng Tiểu Do đứng phía

sau,bảo bọn họ xem chừng Dì Trương nhưng vẫn bị bà phát hiện.

Dì Dương vừa nhìn thấy Liễu Uyển Nhi lập tức lao đến,đưa tay kéo cô bé vào trong ngực mình.

“Nhóc con tàn nhẫn,tại sao rời khỏi,tin tức hoàn toàn không có,cháu có biết

dì Trương rất lo lắng không.” Đang nói chuyện nước mắt đã rớt xuống.

“Dì Trương.” Liễu Uyển Nhi rốt cục nói ra câu đầu tiên trong nhiều

ngày,quay lại ôm lấy dì Trương,hồi ức năm năm trước từng chút từng chút

trở lại trong đầu, bà tựa như mẹ ruột quan tâm lo lắng cho cô,ban đầu

rời đi làm cho cô không nỡ bỏ nhất là dì Trương,nghĩ tới đây Liễu Uyển

Nhi cũng rớt nước mắt.

Nhìn thấy cô rốt cục có phản ứng,Tô Lực Hằng

tim căng thẳng mấy ngày nay rốt cuộc có thể thả lỏng,có lẽ dì Trương trở lại chưa chắc không phải chuyện tốt. Tất cả giống như trở lại năm năm trước chẳng qua trong nhà thiếu một Vu Thiểu Đình,nhiều hơn một người giúp việc.

Thời gian dùng cơm tối

“Tiểu tử thúi này,chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói với ta một

tiếng,hại ngay cả hôn lễ của các ngươi ta cũng thể tham dự!” Dì Trương

nói xong nghiến răng nghiến lợi,còn thiếu không đem chén trong tay đập

xuống.

“Dì Trương.” Trong giọng nói Tô Lực Hằng mang theo cầu

khẩn,lão nhân gia trở lại lại bắt đầu quở trách hắn,chưa từng ngừng lại

hắn làm gì phạm nhiều sai lầm, khiến hắn không có chút uy trước mặt đàn

em.

“Tiểu Tiểu,cháu ăn nhiều một chút,xem cháu gầy chưa kìa.”Dì Trương gắp thức ăn cho Liễu Uyển Nhi.

“Cám ơn.” Liễu Uyển Nhi thản nhiên nói.

Tô Lực Hằng cũng gắp cho cô một miếng cá,chờ mong nghe cô cảm ơn lại không nghe được cảm thấy có chút mất mác.

Sau khi dì Trương trở về,cô đã mở miệng nói chuyện nhưng vẫn không để ý tới hắn.

“Tiểu Tiểu,cháu phải dưỡng thân thể thật tốt,như vậy tương lai sinh ra con

mới có thể khỏe mạnh.” Dì Trương vừa nói,bàn tay Liễu Uyển Nhi cầm chiếc đũa cứng một chút,vốn định nói với dì Trương cô và Tô Lực Hằng đã ly

hôn nhưng nghĩ lại thì thôi,không nên giải thích,lão nhân gia nhất định

không thể tiếp nhận chuyện bọn họ ly hôn,biết đâu đến lú


Disneyland 1972 Love the old s