
“Cho nên bây giờ em phải đi?” Lăng Thiên Tước hỏi.
Hắn lộ ra nét mặt giãy giụa “Em cũng không biết, có cảm giác tội ác.”
“Em cảm giác là mình cần cái này sao?” Lăng Thiên Tước một tay vịn hắn, hướng tới cửa ra vào mà bắt đầu đi tới.
“Em không biết.” Vẻ mặt Jeff mờ mịt.
“Jeff, em yêu cô gái ngày mai sẽ trở thành vợ của em sao?” Lăng Thiên Tước hỏi
“Em yêu cô ấy.” Giọng điệu nói chuyện của hắn đột nhiên kiên định.
“Vậy em không cần cùng cô gái kia, có cái gì trong tình yêu đáng giá hơn là tôn trọng và quí trọng?” Lăng Thiên Tước mang hắn đi tới xe thể thao sang trọng của mình.
Jeff giương to cặp mắt, không ngừng gật đầu “Đúng, đúng... em vẫn cảm thấy có gì không đúng, hiện tại em cuối cùng cũng rõ ràng cái cảm giác gặp quỷ vừa rồi đó là cái cảm giác gì.”
“Muốn anh tiễn em về không?” Bọn họ đã đứng bên cạnh xe.
“Tốt, cảm ơn anh, hi vọng anh có thể trở thành chồng của chị vợ em.” Jeff ngồi vào trong xe, nói xong câu đó đối với Lăng Thiên Tước liền ngã đầu ra sau nằm ngủ.
Nghe xong lời của hắn, Lăng Thiên Tước ngồi vào xe, ngây người ước chừng mấy phút, trong nháy mắt, hắn cư nhiên không muốn phản bác lời Jeff nói.
Tự cười nhạo mình, Lăng Thiên Tước quyết định đem cái này ném ra sau đầu, phát động động cơ, thúc chân ga, xe thể thao lập tức chạy nhanh đi.
Hắn tin tưởng, chờ trở lại Đài Loan rồi, tất cả cảm giác cổ quái ở đây sẽ biến mất.
Sau đó, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại vị trí ban đầu.
“Sẽ không uống say ư?” Lăng Thiên Tước một tay kéo Tiếu Phù qua, cô đã không cách nào tự đứng ngay ngắn, lạnh lùng quét mắt nhìn một phòng tràn đầy phụ nữ uống say.
“Chị vốn là không có ý định uống rượu, em đã dùng một chút biện pháp để cho chị uống không ít.”
Tiếu Linh cặp mắt chuếnh choáng say, nhưng lời nói vẫn còn nửa tỉnh táo.
Lăng Thiên Tước lạnh lùng nhíu mày, không có nhàm chán đến mức đi hỏi chính xác dụng ý của cô dâu, nhanh chóng mang Tiếu Phù ra khỏi tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đột nhiên hắn dừng một chút, quay đầu hỏi “Có cần cùng nhau trở về hay không?”
Tiếu Linh sửng sốt một chút, mới mỉm cười trả lời “Em có xe riêng.”
“Tốt, anh chỉ muốn nói cho em biết, chú rể đã về nhà.” Lăng Thiên Tước hi vọng hôn lễ ngày mai hoàn mĩ vô khuyết, bởi vì đó chính là hi vọng của Tiếu Phù.
“Ngoan như thế sao?” Tiếu Linh có chút kinh ngạc, “Cám ơn.”
Vài chục phút sau, Tiếu Phù thuận lợi trở lại trên giường – giường của bọn họ.
Lăng Thiên Tước đứng ở cuối giường, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngủ quên trời đất.
Hắn nên làm sao với cô đây?
Nhìn chuyên chú cô như vậy, hắn vẫn không cách nào xác định, liệu sau này cảm giác cổ quái đó sẽ biến mất hay không?
Tệ nhất chính là hắn có dự cảm, đáp án kia hắn sẽ không thích một tí nào.
“Tôi không thể uống nữa...” Tiếu Phù đột nhiên nhúc nhích ở trên giường, không an phận mà kéo kéo lễ phục xinh đẹp.
“Sẽ không có ai ép cô uống rượu.” Lăng Thiên Tước ở đáy lòng thở dài, đến gần cô, ngồi xuống ở bên giường, một tay bắt lấy chiếc tay nhỏ bé đang rục rịch chộn rộn của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tay của cô thật nhỏ, thật ấm.
Đáy lòng hắn đang len lén kinh ngạc, thương tiếc tràn đầy ngực hắn, nhớ tới lúc trước cô đã nói, sau khi em gái xuất giá, cô ở Đài Loan không có người thân nào nữa, cô sẽ phải một thân một mình ở Đài Loan.
Vừa nghĩ tới việc một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà một mình phải gánh toàn bộ cuộc sống, cả tốt lẫn xấu, một mình đối mặt với áp lực cùng khiêu chiến của cuộc đời, hắn liền không khỏi cảm thấy tiếc thương.
Loại cảm giác này rất kì quái, hắn sống đã lâu như thế, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là “làm một người cảm thấy đau lòng” – một cảm giác rất nhàm chán, rất ngu ngốc, nhưng hắn không cách nào khống chế.
“Tôi muốn gọi điện cho anh ta...” Tiếu Phù giùng giằng kéo thân áo, kết quả là tay áo bên phải của lễ phục bị tuột xuống, lộ ra một mảng da trắng nõn.
Trong nháy mắt đôi mắt hắn thâm trầm xuống.
“Cô dâu nhỏ đã phải lao tâm rồi.” Hắn hiểu rõ mưu ma chước quỉ của Tiếu Linh là cái gì, đàn bà động não ở trên người hắn là chuyện thường xảy ra, không cần tốn sức lực, hắn lập tức nhận ra những thứ được chuẩn bị kĩ lưỡng kia, nhưng cô ---
Lăng Thiên Tước bất mãn trầm xuống tuấn nhan, cô gái đang cùng hắn giả vờ kia, cô cư nhiên một chút hứng thú đối với hắn cũng không có.
“Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ta, chỉ cần vang lên hai tiếng là cúp máy, chỉ cần lưu lại kỉ lục cuộc gọi là tốt rồi, tôi không muốn chọc anh ta mất hứng...” Cô vì nhức đầu nên dừng lại động tác giãy giụa, hai mắt nhắm chặt.
“Đây chính là tính toán của cô sao?” Sau khi hắn cường thế giao phó tới như vậy, mà cô lại dám tính toán đối phó qua loa với hắn.
Tầm mắt của hắn như cây roi lạnh lùng trừng cô.
“Tôi không muốn quấy rầy thời gian vui vẻ của anh ta.” Tiếu Phù nửa ngồi dậy, khốn hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.
Hắn tại sao lại trừng cô?
“Cô sợ cái gì?” Lăng Thiên Tước một tay nắm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mê mang của cô, tròng mắt chứa đầy cuồng nộ nhưng ngữ điệu nói chuyện