
g là “trông nom của ông chủ” có khi sẽ khước từ cũng không chừng.
Lăng Thiên Tước nhíu mày nhìn Tống Bạch Hạo, hắn không nhớ rõ mình có triệu kiến bất kì nhân viên nào.
Không khí giữa bốn người có chút xấu hổ, Tiếu Phù mở miệng trước tiên
“Bạch Hạo là tới đây tìm tôi, chúng tôi đã có hẹn.”
Nghe cô nói thế, Lăng Thiên Tước nhất thời luống cuống.
“Tiếu Phù, anh không có hẹn cô ta tới đây.” Hắn không để ý thiên kim Thiệu thị đang ở hiện trường, hốt hoảng giải thích, tròng mắt đen để lộ ra khẩn cầu.
Vừa nghĩ tới biểu hiện hoàn mĩ mấy tháng liên tục của mình có thể vì vậy mà chảy hết về biển đông, Lăng Thiên Tước trong tim tràn đầy hối tiếc.
Vì vậy hắn thả ra tiếng gió, để cho mọi người biết hắn đã thu tay, từ nay về sau chỉ có một người phụ nữ bên cạnh, hơn nữa chế nhạo Tiếu Phù không thể.
Tiếu Phù cầm ví da lên, xoay người đối mặt Lăng Thiên Tước “Anh không cần hướng tôi xin phép hay giải thích, xin lỗi, tôi có hẹn với bằng hữu, trước hết tan việc, ông chủ.”
Nghe cô cố ý cường điệu thân phận, Lăng Thiên Tước mặt lại càng đen hơn , bờ môi không vui căng thẳng, lần này hắn bất mãn với chính bản thân.
Nhìn cô cùng tên nhân viên quỉ quái kia đi vào thang máy, tầm mắt hắn cùng cô trước khi thang máy đóng lại có trao đổi ngắn ngủi, hắn dùng mắt nói cho cô biết – không cần đi, anh muốn cho em biết, anh muốn xin phép, giao cho anh một cơ hội giải thích.
Nhưng thang máy vẫn vô tình đóng lại, hắn không hiểu cái nhìn chăm chú thật sâu của cô trước khi rời đi đại biểu ý tứ gì, hắn lưu lại với mất mát mây đen giăng đầy, mang đi tâm tình tốt đẹp cả ngày của hắn.
Trong thang máy, trong thân thể Tiếu Phù không ngừng dâng lên cảm giác vui vẻ, không thể tiết chế. Cô dùng đôi tay che miệng, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế.
“Muốn cười thì liền cười đi.” Tống Bạch Hạo lắc đầu một cái rồi đề nghị, trong ánh mắt có chút khó tin nhìn cô “Không ngờ lời đồn đãi cư nhiên đều là thật.”
“Đồn đãi cái gì?” Tiếu Phù tò mò hỏi.
“Xem ra cô ở ‘địa phương cao cao’ này lâu rồi, thực không biết khắp nơi đều là lửa khói.” Tống Bạch Hảo sảng khoái cười lên.
“Tôi vốn không thích tán gẫu bát quái.” Cô lầu bầu.
“Toàn bộ trên dưới công ty đều đang đồn, ông chủ đang điên cuồng theo đuổi cô.” Hắn nháy mắt với cô mấy cái, đôi tay đưa ra lời mời “Có muốn bổ sung sao?”
“Tôi không phủ nhận.” Tiếu Phù đỏ mặt.
“Nhưng tôi lại cảm thấy ông chủ không điên cuồng theo đuổi cô.” Tống Bạch Hạo dẫn cô ra khỏi thang máy, tiến về phía địa điểm mọi người tập họp, “Căn bản là điên cuồng yêu cô.”
“Làm sao thấy được?” Cô có chút xảo trá hỏi.
“Chỉ từ biểu hiện vừa rồi của ông chủ đại nhân, tôi liền nên chúc mừng cô.” Hắn không tha cho Tiếu Phù “Quá trình thu phục bậc con trời kiêu ngạo này như thế nào?”
“Tôi cái gì cũng không làm.” Tiếu Phù lập tức phủ nhận sạch sành sanh.
“Trừ tình yêu cuồng nhiệt còn cùng nhau đi nước Mĩ du lịch cơ mà?” Tống Bạch Hạo nói lên bát quái mà thời gian trước mọi người xôn xao truyền đi.
“Đó không phải là du lịch, ai , chuyện có chút phức tạp.” Tiếu Phù thấy đồng nghiệp phía trước đã hướng bọn họ vẫy tay.
“Chúng ta có cả một buổi tối” Hắn hướng mọi người giơ ngón tay cái lên, bày tỏ rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.
“Anh phải giữ bí mật.” Cô nhìn hắn một cái.
“Không có vấn đề gì.” Tống Bạch Hạo nhẹ nhõm hếch mày lên.
“Đây là duyên phận.” Tống Bạch Hạo từ chỗ tụ hội đưa cô về nhà, hai người ngồi ở trong xe, nghe cô kể xong đoạn chuyện xưa, kết luận ra hai chữ.
“Duyên phận cái gì?” Tiếu Phù cảm thấy có chút buồn cười.
“Cô suy nghĩ một chút, mình làm thư kí cho ông chủ đã bao lâu?” Hắn phân tích “Hai người rõ ràng là đã cùng làm việc lâu ngày, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, thủy chung không nghĩ tới đối phương có phải là người trong định mệnh của mình hay không, cuối cùng ông trời nhìn xuống, đổi lại góc độ, để cho các người một lần nữa phát hiện nhau, rồi tiến tới tình yêu.”
“Một lần nữa phát hiện nhau.” Cô thích cách nói này.
“Rất nhiều những cặp vợ chồng có thể đi chung lâu dài với nhau cũng như vậy, đến thời điểm kết hôn mới phát hiện rõ ràng, thì ra đối phương vẫn luôn ở bên cạnh mình, giống như là hồi nhỏ ngụ ở ngõ bên cạnh...đi học thì học lớp bên cạnh...công việc thì đúng lúc công ty của hắn ở dưới lầu của mình...mọi việc cứ như thế.”
“Tôi hiểu, sau đó bọn họ sẽ mang những thứ trùng hợp này làm thành đoạn tiểu sử ngắn, chia sẻ trên tiệc cưới với mọi người.” Tiếu Phù thấy có chút thú vị bèn phụ họa.
“Tiểu sử của cô phải viết cẩn thận một chút, sợ rằng phải viết rất dài, rất dài, nếu không mọi người sẽ điên cuồng ép cô nói ra toàn bộ chi tiết.
“Tại sao lại là tôi?” Cô khốn hoặc.
“Thân phận của chú rể sợ làm cho mọi người co rúm lại.” Hắn làm ra nét mặt tôn sùng.
“Anh ấy chỉ là ông chủ thôi mà.” Cô bật cười.
Tống Bạch Hạo nghiêm túc mở miệng “Đừng quên, anh ta là người đàn ông nắm giữ mấy chục triệu cuộc sống, đương nhiên rồi, ở đáy lòng của cô, anh ta chỉ là một ông chủ si tình của cô thôi .”
Tiếu Phù cong lên khóe miệng, không trả lời.
Xuống xe, cô phất phất tay, xoay người đi tới cổng nhà trọ, lấy