
u nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, nói:
“Càng buồn cười là, bọn họ cứ tưởng hoàng hậu nương nương từ trong cung truyền
tin ra, muốn bọn họ chế tạo. Hoàng hậu thấy có buồn cười không?”
Phàm là những người có địa vị cao, đều có chung một
loại khuyết điểm là đứng ở chỗ cao nên rất sợ gió lạnh, nỗ lực phòng ngừa mọi
rắc rối có thể xuất hiện, không chấp nhận được những tình huống ngoài dự kiến
xuất hiện làm tổn hại đến vị trí của họ. Loại tình hình này, biểu hiện ở trên
người hoàng hậu càng nghiêm trọng. Từ nhỏ nàng đã là trung tâm tập trung sự chú
ý của mọi người, được người người tỉ mỉ hầu hạ, chuẩn bị đưa vào trong cung,
không chấp nhận được chút tỳ vết nào, cho nên, hành vi cử chỉ của nàng mới
giống một hoàng hậu đến như vậy. Nàng có thể chịu đựng, để cho một cái lỗ hổng
to như núi băng tồn tại ở trên đời này sao?
Nàng đã quen sống trong phú quý, ở trong một gia tộc
cực lớn, tự nhiên cũng có tranh đấu, có âm mưu, cũng có tính kế, có khả năng từ
nhỏ nàng đã được dạy những thủ đoạn tất yếu này, nhưng trước giờ nàng
chưa từng có những cảm nhận như ta. Từ ngày vào trong cung, ta liền như khiêu
vũ trên mũi đao, chỉ cần hơi vô ý, sẽ bị ngàn vạn lưỡi đao chỉa vão, cho nên, ở
trong cung này, không có ai là bạn bè chân chính của ta.
Nàng cắn chặt răng, cười lạnh với ta, “Thời gia là một
đại gia tộc, ngươi không thể tưởng tượng ra thế lực lớn của nó lớn bao nhiêu
đâu, bất luận ngươi lưu lại vết tích gì, cũng đều bị lau chùi sạch sẽ bóng
loáng!”
Ta trở về giường ngồi xuống, “Hoàng hậu nương
nương, thiên hạ không chỉ có một Thời gia, còn có Sư gia, Thượng Quan gia, thậm
chí Hạ Hầu gia. Có bao nhiêu gia tộc là kẻ địch của Thời gia, lại có bao nhiêu
gia tộc là bạn bè của Thời gia? Thần thiếp không có bản lĩnh gì, nghe ngóng mọi
chuyện, vốn là sở trường của thần thiếp. Nếu như có kẻ địch của Thời gia biết
hoàng hậu có một điểm yếu này, chẳng lẽ lại không biết lợi dụng sao? Còn nữa,
ghế nằm này một đường đưa lên kinh, có các châu các phủ lập hồ sơ, còn có phủ
Nội Vụ lập hồ sơ. Vốn không có chuyện gì, án của Sư quý phi đã sớm kết thúc,
nếu như hoàng hậu lại quấy nhiễu như vậy, khiến hoàng thượng hoài nghi, thuận
tay một đường tra xuống, Tuy Thời gia có thể hóa giải, nhưng e rằng cái giá
phải trả cũng không nhỏ, có thể phải bồi thường một số mạng người của Hoắc gia,
nô tỳ cho rằng không đáng. Không bằng hoàng hậu dừng tay, nô tỳ sẽ tìm cách.
Nếu ngài có thể để nô tỳ sống, vụ án này sẽ vẫn chìm sâu dưới đáy hồ như cũ.”
Ta chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương minh giám,
thần thiếp quả thật hông có bản lĩnh gì, nhưng làm thượng cung vài năm, bản
lĩnh truyền tin tức vẫn còn tồn tại. Thần thiếp gửi thư từ qua lại
với người ngoài cung cũng khá nhiều, nếu như hai ba ngày mà không có tin tức
của thần thiếp, cái bí mật này sẽ có người mang tới gia tộc nào đó lĩnh tiền
thưởng. Chắc hẳn số tiền thưởng này chỉ có thể cao chứ không thấp, mà gia tộc
đó, đương nhiên sẽ không là bạn tốt của Thời gia!”
Nàng nhìn ta, sắc mặt trắng như tờ giấy, ” Vì sao
ngươi không sớm thương lượng với ta?”
Ý của nàng, ta hiểu, nếu như ta sớm lộ ra việc mình âm
thầm bố trí, nàng sẽ không hãm hại ta như thế, kéo bản thân vào vũng bùn.
Ta thầm cười lạnh, nếu như ngươi biết ta lén xếp đặt,
chắc chắn sẽ dùng hết sức nghĩ cách để điều tra phá hoại, bố trí càng thêm chu
đáo chặt chẽ. Ta cười, “Thần thiếp ăn ở với người khác chung quy vẫn luôn
thật lòng, hi vọng thần thiếp và hoàng hậu có thể chung sống hòa thuận, thực sự
giống như tỷ muội. Kỳ thật thần thiếp cũng không muốn đẩy hoàng hậu vào thế bất
nghĩa, xin hoàng hậu yên tâm, chỗ khoáng vật trên chân ghế nằm, lúc Sư quý phi
mất đứa bé trong bụng, thần thiếp đã lén lút lấy ra, không có ai biết.”
Làm hại Sư Viện Viện sinh non, đương nhiên không phải
cái gọi là khoáng vật trên chân ghế kia. Phần chân bếp lò của ghế nằm tử đàn
kia luôn được giữ ở nhiệt độ bình thường, thêm vào một loại quặng sắt khó giải
nhiệt, những thứ đó được dùng để lưu thông máu trong chữa bệnh, nếu như mang
đến chỗ Sư Viện Viện, tất sẽ bị người ta điều tra ra, há có thể làm hại nàng đẻ
non.
Thứ ngây thơ như vậy, ta đã sớm kêu người trong cục
Thượng Cung lén lút lấy ra, nàng không biết, Khổng Văn Trân cũng không biết,
nhưng Hoắc gia biết, thợ thủ công chế tạo ghế nằm này cũng biết , cho nên, nếu
nàng điều tra xuống, chỉ biết là quặng sắt hại Sư Viện Viện, chỉ biết hết thảy
chứng cứ phạm tội đều bất lợi cho nàng, cho nên nàng mới kiêng dè.
Nàng lung lay sắp đổ, bàn tay thon chụp lấy song sắt
lạnh như băng. Ta nhìn tay nàng thàn thở: “Hoàng hậu nương nương, nếu
hoàng thượng biết đôi tay ngọc thon thon này của ngài cũng dính máu dơ bẩn như
thần thiếp, hoàng thượng có còn thân mật xưng ngài là ‘Biểu muội’ nữa chăng?”
Nàng miễn cưỡng đứng thẳng người. Trong lao có gió
lạnh thổi qua, nàng hơi hơi run rẩy, cười khổ, “Ninh chiêu hoa, ngươi biết
không? Một người nếu như bị bưng bít quá lâu, liền thực sự cho rằng cái gì mình
cũng có thể làm được, khó khăn gì cũng không thành vấn đề,