
cũng vì vậy mà chịu
không nổi nửa điểm tủi thân cỏn con. Bản cung cho rằng mình là hoàng hậu, thì
cái gì cũng không để vào mắt, quên lời răn dạy của người nhà, quên mỗi lời nói
mỗi cử động của mình chỉ cần không cẩn thận một lần sẽ mang đến tai hoạ ngập
đầu cho người nhà.”
Ta biết mục đích của ta đã đạt tới, âm thầm thở dài
nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Kỳ thật thần thiếp cũng giống nương nương, đều là
thân bất do kỷ. Thần thiếp cũng không trách nương nương khiến thần thiếp bị
nhốt vào ngục, nương nương cũng chỉ tự bảo vệ mình mà thôi. Nhưng tình
thế đã đến nước này, nương nương vẫn phải nghĩ biện pháp, để thần thiếp
thoát khỏi tai vạ này.”
Mặt Hoàng hậu trắng như tuyết, dưới ánh đèn gần như
trong suốt, “Muội muội phải biết, một khi chọc phải án vụ lớn như thế,
người liên quan liền nhiều vô kể, nếu như muốn thoát thân, năng lực của bản
cung thật sự chỉ có hạn. Bất quá, bản cung có thể thỉnh cầu hoàng thượng xử lý
khoan hồng cho muội muội…”
Ta lắc tay, cắt ngang lời nàng nói, nhàn nhạt trả
lời: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng không có nói không nhận tội,
cũng không cần phải thỉnh cầu hoàng thượng, chẳng qua với thế lực hoàng hậu,
thi hành một kế ve sầu thoát xác, chẳng hề khó.”
Hoàng hậu giật mình mở to hai mắt, “Ngươi muốn rời
khỏi nơi phú quý nhất trên đời này?”
Ta nói: ” Nơi này tuy là nơi phú quý nhất trên
đời, nhưng đối với thần thiếp mà nói, cũng là lồng sắt giam cầm thần thiếp hơn
mười năm.”
Kỳ thật nhận được thư mẫu thân nhờ người mang từ ngoài
cung vào, biết bà sống giàu có sung sướng, vui vẻ hạnh phúc, lòng ta đã có ý
muốn thoát ly. Ở trong cung, chung quy luôn có vô số đại nhân quyền cao chức
trọng hơn mình, nếu ra bên ngoài, lấy bản lãnh của ta, tin rằng sẽ vẫy vùng như
cá gặp nước.
Tính cách ta luôn không lưu luyến nhiều đối với những
việc vô nghĩa, tuy rằng trong cung rực rỡ phồn hoa, nhưng ta đã bị hoàng hậu
hại ra nông nỗi này, nơi này đã còn không thích hợp với ta nữa. Ta miễn cưỡng
lưu lại, sẽ chỉ khiến tranh đấu càng ngày càng nghiêm trọng. Phía sau Hoàng hậu
có chỗ dựa là hoàng thượng, có chỗ dựa là gia tộc nàng, mà ta chỉ có hai bàn
tay trắng, đây là một cái thế tất bại. Ta bắt được nhược điểm nho nhỏ này của
hoàng hậu, cuối cùng sẽ có một ngày nàng biết được sự thật, khi đó nó không thể
trở thành nhược điểm nữa. Ta chỉ có thể nhân lúc nàng còn chưa thoát khỏi nỗi
khiếp sợ, lập tức thoát thân rời khỏi, đây mới là việc ta nên làm.
Nàng khép hờ mắt, lông mi thật dài chớp chớp. Ta hiểu
rõ suy nghĩ trong lòng nàng: nếu như để ta rời đi, không phải sẽ lưu lại một
điểm yếu nguy hiểm nhất ở bên ngoài sao?
Ta nói: “Hoàng hậu không cần phải lo lắng. Ngài
đừng quên, chuyện Sư quý phi lần này, thần thiếp cũng có phần tham dự. Gia muội
còn đang ở trong tay ngài, nếu thần thiếp làm ra cái gì, tánh mạng gia muội
cũng khó bảo toàn. Nàng chính là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của
thần thiếp…”
Gương mặt ta lộ ra thần sắc ảm đạm, trong lòng lại
nghĩ, muội muội này vào thời điểm ta khó khăn nhất đã tiến lên đẩy ta một phen,
không bằng ta cứ thuận nước giong thuyền đi. Không phải nàng thích ở trong cung
sao, vậy ta sẽ cho nàng lưu lại trung tâm của quyền thế, ở bên cạnh hoàng hậu
đi. Ta khẽ cười lạnh, mấy lần vào trong cung, nàng tình chân ý thiết nói chuyện
với ta một lúc lâu, có mấy phần là vì bản thân mình, có mấy phần là vì ta?
Thần sắc hoàng hậu hơi chấn động, nhưng vẫn còn do dự.
Qủa thật, ta đã cho nàng một cái biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề
này. Nếu như có thể thành công, từ nay ta liền trời cao biển rộng, mà nàng, ở
trong cung cũng ít đi một người khiến nàng khó ăn mất ngủ. Tất cả âm mưu sẽ
chìm sâu vào đáy nước. Đương nhiên, cũng rất có khả năng nàng sẽ nghĩ là: nếu
như ra ngoài cung rồi, sẽ có rất nhiều cơ hội sai người lấy tánh mạng của ta.
Nhưng đời người như canh bạc, ta không thể vì vậy mà
lui bước không tiến lên, tử thủ trong cung, giữ khư khư lấy một người nam nhân
không biết yêu là gì. Huống chi, muốn lấy tánh mạng ta, cũng không phải là
chuyện dễ dàng như vậy.
Tim đèn chi một tiếng nổ bung, khiến cho ánh đèn trong
phòng giam sáng tối bất định, bóng người thon thả lay động theo ánh đèn.
Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên bật cười, “Ninh muội
muội quả thật lo nghĩ rất chu đáo. Sao bản cung lại không đáp ứng yêu cầu nho
nhỏ này của Ninh muội muội được? Nhà tù này âm u ẩm ướt, khiến Ninh muội muội
phải chịu khổ rồi, bản cung sẽ kêu người lấy chăn mền bằng bông tơ, áo ấm bông
tới đây. Cuộc sống muội muội sau này còn dài mà, không nên vì chịu lạnh mà hao
tổn sức khỏe.”
Lúc này gương mặt ta mới lộ ra sự vui mừng thật lòng,
hành lễ với nàng, “Tạ ân điển của hoàng hậu nương nương. Bên cạnh hoàng hậu
nương nương ít người, muội muội của thần thiếp tuy rằng ngu dốt, nhưng dung mạo
cũng khá được. Nếu như hoàng hậu nương nương sẵn lòng, nàng có thể thay thế
thần thiếp hầu hạ nương nương. Hơn nữa muội muội của thần thiếp rất nghe lời,
không suy nghĩ quá nhiều như thần thiếp, giống như chim sợ cành cong, c