
e
Anh không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm bởi vì chỉ cần người còn ở đây thì vấn đề dễ giải quyết rồi.
Trong khi chờ đèn đỏ để qua đường, Thường Phong không ngừng suy nghĩ, nghĩ nên dùng thân phận gì, phương pháp gì, lý do gì để tham gia vào chuyện này?
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn nghĩ ra một phương pháp thập toàn thập mỹ* (*Phương pháp hoàn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm nào) thật đúng là một sự khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Lầu ba, Đoạn Cần Tâm bị hai gã áo đen đẩy mạnh vào trong phòng khách lảo đảo ngã mạnh xuống mặt đất đụng vào tay vịn ghế salon. Sau khi cô vịn ghế salon ổn định mình, xoay người không sợ thế lực ác đối mặt nhân viên tập đoàn đòi nợ. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ.
"Các anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô hỏi.
"Đơn giản hai chữ -- trả tiền." Đối phương bày ra tư thái lưu manh, sau khi ngồi vào ghế salon đem hai chân giơ lên gác trên bàn trà nói.
"Tôi nói rồi tôi sẽ trả."
"Vậy thì lấy ra đây a, đừng chỉ nói suông bằng cái miệng."
"Tôi cần chút thời gian."
"Lần trước mày cũng nói như vậy, lần trước nữa mày cũng nói như vậy, một chút của mày quả thật là rất lớn." Đối phương giễu cợt.
"Tôi và các anh không giống nhau, kiếm tiền cần tốn thời gian." Cô không chút sợ hãi hất cằm lên phản kích.
Đối phương có chút sửng sốt dường như không ngờ cô dám châm chọc bọn họ như vậy. "Con đàn bà này lá gan không nhỏ nha!" Người áo đen híp mắt nói.
Đoạn Cần Tâm không để vẻ mặt mình lộ ra một tia khiếp đảm hoặc sợ hãi nào, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng đối phương nói: " Tôi sẽ không quịt nợ cũng sẽ không chạy trốn chỉ cần các anh đồng ý cho tôi thời gian tôi nhất định sẽ trả."
"Thời gian bao lâu, một tuần?"
"Ba tháng." Đây đã là thời gian nhanh nhất rồi.
Đối phương nghe cười ha ha hai tiếng sau đó châm chọc nói: "Ba tháng? Tao có nghe lầm không?" người đó quay đầu hỏi đồng nghiệp.
"Không có. Nó nói ba tháng." Một tên áo đen khác trả lời.
Hai chân gác trên bàn trà co rụt lại đạp một phát đột nhiên bàn trà bằng mây "Phanh" một tiếng toàn bột ngả ở trước mũi chân Đoạn Cần Tâm, thiếu chút nữa đập trúng cô. Cô dù có liều mạng muốn mình bình tĩnh không muốn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhưng sắc mặt vẫn không tự chủ được trở nên trắng bệch.
"Mày coi ông mày là nhà từ thiện sao? " Một đạp nữa làm một bàn trà nhỏ gần đó cũng bị ngả lăn.
"Bây giờ lập tức lấy tiền ra nếu như không có tiền thì ngoan ngoãn đến quán rượu làm cho tao."
Đoạn Cần Tâm trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ lại khó có thể tin.
Quán rượu sao?
"Dáng người mặc dù không có gì đặc sắc nhưng gương mặt này cũng tạm được. Mày ngoan ngoãn làm nói không chừng chưa tới ba tháng đã có thể trả hết tiền cho tao rồi." Người đó dùng ánh mắt bỉ ổi quan sát cô đe dọa mà nói.
Đoạn Cần Tâm không tự chủ được lùi về phía sau, mặt nạ luôn không sợ hãi từ từ vỡ ra, sau khi mặt nạ bị vạch trần vẻ mặt hoảng sợ từ chút một lộ ra ngoài.
Cô không biết bọn họ có phải nói nghiêm túc không, nếu như mà phải lấy sức của một mình cô căn bản không đánh lại hai người đàn ông khỏe mạnh, cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát.
Không! Cô thà rằng chết cũng không để bị bọn họ đem bán vào quán rượu.
"Leng keng, leng keng." Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, trong nháy mắt ba người trong nhà toàn bộ cứng lại. Hai người mặc áo đen bởi vì không biết người tới là ai mà thân thể căng thẳng, Đoạn Cần Tâm còn lại là sợ hãi không biết làm sao đi ra cửa, mẹ không ở nhà sẽ không ở lúc này mà chạy trở về chứ? Cô không hy vọng mẹ bắt gặp cảnh tượng trước mắt, bắt gặp con gái của mình bị uy hiếp bị bán tới quán rượu chịu khổ.
Cửa chính không khóa, người ngoài cửa "Rắc" một tiếng liền đem cửa mở ra nghênh ngang đi vào.
Nhìn thấy người tới, đầu Đoạn Cần Tâm đột nhiên trống rỗng.
"Mày là ai?" Nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xông vào, người áo đen lạnh lùng hỏi.
Thường giáo sư.
Ba chữ đó là tiếng lòng của Đoạn Cần Tâm. Đầu cô vẫn như cũ chìm trong mơ hồ không cách nào vận hành. Bởi vì căn bản cô không hiểu nổi người không thể nào xuất hiện ở chỗ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Giống như là không nghe thấy câu hỏi của đối phương, Thường Phong đầu tiên là thong thả quan sát tất cả trong phòng khách, bao gồm hai cái bàn trà bị ngả trên mặt đất sau đó mới đưa mắt về phía trên người cô quan sát kĩ từ đầu tới chân một lần.
"Đoạn tiểu thư, bọn họ là bạn của cô sao?" Anh bình tĩnh mở miệng, rõ ràng biết rõ mà còn hỏi.
Đoạn Cần Tâm có loại cảm giác đổ mồ hôi lạnh, không biết anh ta rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu xuẩn. Anh ta chẳng lẽ không nhìn ra hai người mặc áo đen trước mặt này không phải là người lương thiện sao? Mặc dù có chút hận anh nhưng Sài Nghê nói không sai người không biết vô tội, cô vô duyên vô cớ đem tội đổ lên đầu anh coi anh là kẻ thù dường như không công bằng với anh. Trọng điểm là hướng ngân hàng tư nhân ngầm vay tiền gặp phải rắc rối là người họ Đoạn không liên quan tới người họ Thường của anh, cho nên cô tuyệt đối không thể lôi anh vào đống chuyện rắc rối này.
"Thật ngại quá, hiện tại tôi đa