
ôn nóng vén rèm, thèm thuồng
nhìn ra phố phường phồn hoa huyên náo cùng người đi lại tấp nập. Từng mảnh ký ức
về lãnh cung diễu qua rõ rệt trong lòng nàng, khiến cảnh thịnh vượng sầm uất
trước mắt chẳng khác nào ảo ảnh giữa sa mạc. Nước mắt bất thần trào ra, tiếng
nói cười rộn rã đây kia khiến nỗi cô đơn đã nén sâu trong cốt tủy lại được thể
òa vỡ, cảm giác còn khó chịu hơn lúc bị giam trong Tử Cấm Thành.
Vương phủ cách hoàng thành không xa, chẳng mấy chốc
nàng đã về lại gia viên cách biệt suốt hai năm ròng. Hải thúc dừng xe ngựa
trước cổng chính, hai mươi mấy người hầu trong vương phủ lũ lượt quỳ trước cửa
nghênh tiếp tiểu chủ nhân.
Mỹ Ly ngó nghiêng nhìn khắp phủ đệ. Đây là nơi nàng
sinh ra và lớn lên, so với lúc nàng rời đi, tòa nhà được tu sửa đàng
hoàng hơn trước. Cổng chính và tường bao đều được chỉnh trang sơn phết, tuy
không giấu hết vết hằn năm tháng nhưng cũng không đổ nát như ngày trước nữa.
Nàng lại nhìn kỹ từng người hầu hạ ra nghênh đón, có người quen mặt, cũng có kẻ
mới đến.
Hải thúc hạ giọng bẩm báo với nàng, hai năm nay thu
được thuế đất, đời sống ở Khiêm vương phủ thoải mái hơn trước khá nhiều.
“Hải thúc, đợi con thay y phục rồi cùng đi thăm gia
đình lão bà bà nhé!” Tuy đã phải bồi thường bằng chính tự do của mình, nhưng
nàng vẫn hối hận sâu sắc. Nàng ngắm y phục lão tổ tông ban cho, nhận ra mình
thay đổi thật rồi. Đỏ thắm thế này, đúng màu sắc mà trước kia nàng thích nhất,
nhưng giờ mặc vào, vẻ tươi tắn rực rỡ của nó lại khiến nàng mất hết cả tự
nhiên.
“Ồ, không cần đâu. Tĩnh Hiên vương gia cho nhà đó rất
nhiều bạc, để bọn họ về quê an cư lạc nghiệp lâu rồi.”
Mỹ Ly nghe xong ngẩn người, hồi trước Hải thúc ghét
Tĩnh Hiên lắm lắm, bởi y làm nàng mất mặt. Không phải y làm nàng mất mặt, nàng
cười nhạt nghĩ bụng, mà chính nàng cứ trơ trẽn bám riết lấy y. Hiện giờ y giúp
nàng thu hồi gia sản, giải quyết thỏa đáng hậu quả do nàng gây ra, khiến Hải
thúc hoàn toàn thay đổi thái độ, lúc trước hết “tên tiểu tử thúi Tĩnh Hiên” lại
“ta biết nó từ nhỏ đến lớn”, giờ lão cũng gọi là vương gia một cách cung kính
như ai.
Những việc y làm đây, coi như bồi thường cho nàng thì
phải? Thật ra không cần thiết, y vốn không hề mắc nợ gì nàng.
“Ừm, thế thì thôi.” Nàng chậm rãi gật đầu, “Con hơi
mệt rồi.”
“À, vậy mau về phòng nghỉ nào!” Hải thúc tíu tít xua
bọn người hầu ai lo việc nấy, rồi cùng một tiểu a hoàn lạ mắt đi trước dẫn
đường.
Tiểu a hoàn tên là Giang Liễu, mới mười hai tuổi, do
Hải thúc mua về hôm nghe nói nàng sắp được thả. Giang Liễu lanh lợi chăm chỉ,
song còn non nớt nên cung cách chưa được tự nhiên đường hoàng.
Phòng nàng vẫn y như cũ, chỉ khác là được giữ gìn ngăn
nắp sạch sẽ, chăn nệm cũng mới tinh. Mỹ Ly nhẹ nhàng nằm xuống, êm quá, đã lâu
lắm rồi nàng không nằm nệm vừa mềm vừa ấm thế này. Nàng nhắm mắt, nhưng không
sao ngủ được.
Phấn khởi… có, chua xót… cũng có, nhưng nhiều nhất là
hoang mang.
Lúc ở An Ninh điện, nàng khổ sở chịu đựng giày vò, chỉ
mong sớm được ra khỏi nấm mộ người sống đó, giờ đã thoát rồi, nàng lại chẳng
biết mình nên trông đợi điều gì, mong muốn điều gì cả.
Nếu như…
Khóe mắt cay xè, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má. Nếu
như còn ai chịu cưới nàng, nhất định nàng sẽ nâng niu quý trọng, nàng muốn có
thân nhân, muốn có hài tử, nàng không muốn tiếp tục cô đơn nữa, vì nàng quá
hiểu sự đáng sợ của nỗi cô đơn rồi.
Hiềm nỗi, còn có người chịu cưới nàng sao?
Gối nhồi bã trà hoa cúc, tỏa mùi đắng ngăm ngăm, Mỹ Ly
hít sâu một hơi rồi chầm chậm mở to mắt. Đúng rồi, đây chính là mùi hương mà
Tĩnh Hiên ưa thích. Ngày trước, y thích thứ gì thì nàng cũng thích thứ đó.
Nàng lẳng lặng ngắm tấm màn che giường đã rung rúc. Ở
chốn riêng hoa mộng của Mỹ Ly thời thiếu nữ, hồi ức thật dễ ùa về. Chỗ nào cũng
có dấu ấn của Tĩnh Hiên, y thích vân mây, thích hoa sen, Mỹ Ly của tuổi mười ba
liền dùng chúng lấp đầy cả khuê phòng.
Ánh nến tù mù soi lên bức thêu hoa sen. Treo trên
tường suốt ba năm, mặt tranh đã phủ đầy bụi, nhưng chỉ thêu hảo hạng vẫn còn
óng ả đẹp mắt.
Bức tranh thêu này… Nàng cau mày, chắc là do Tử Tình
tỷ tỷ giữ lại giúp nàng. Nàng nhớ rất rõ, ngày hôm đó nàng đã đặt nó lên bồn
hoa nhỏ ở hành lang Từ Ninh cung, bởi vì lúc ấy, lần đầu tiên nàng ý thức được
rằng mình không đủ khả năng sở hữu một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đến thế.
Tranh rất tinh tế, thêu thùa theo phong cách Tô Châu.
Ánh nến lờ mờ như vậy mà vẫn thấy rõ làn nước bập bềnh, hoa sen tú lệ linh
động. Lúc đưa cho nàng, lão tổ tông còn phải luyến tiếc, thở dài nói đây là tác
phẩm cuối cùng của Đỗ Nguyệt, một danh gia phường thêu Tô Châu, tặng nàng làm
của hồi môn thì thật uổng quá!
Bấy giờ nàng chưa biết thưởng thức tác phẩm tuyệt đẹp
này, chỉ thấy hoa sen tinh xảo, tưởng tượng sẽ được y khen vài câu nên mới cầm
lấy ngắm nghía, nghe đến chữ “hồi môn” thì càng vui vẻ ra mặt, chạy lại bên lão
tổ tông, lắc lắc tay bà hấp tấp hỏi: “Lão tổ tông, khi nào thì định ngày cưới
cho con và Tĩnh Hiên ca ca vậy?”
Hạ nhân đứng quanh, ai cũng bật cười khẽ, tiế