Snack's 1967
Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324081

Bình chọn: 8.00/10/408 lượt.

hoàn toàn giống với tiếng nhạc mà chàng trai đang chơi. Trang phục của cô tuy dính nước mưa, song lại càng khiến cô nom đáng yêu hơn. Mắt cô sáng như sao trên trời.

Chàng trai nghiêng đầu mỉm cười: “Em đã đến”.

Cô gái kinh ngạc đến nỗi hơi cà lăm một chút: “Triệt, anh…”.

Nốt nhạc cuối cùng biến mất trong tay của Phong Giản Triệt, anh nhìn cô mỉm cười: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, Hiểu Khê”.

Hiểu Khê nắm chặt tay, ngẩng lên nhìn ánh mắt của anh, giọng nghẹn ngào: “Nhưng, em đã đến trễ, buổi biểu diễn đã kết thúc rồi, sinh nhật của em cũng đã qua rồi”.

“Vậy chúc em một ngày vui vẻ của tuổi 18”, Giản Triệt nói, “ngày ngày vui vẻ, mãi mãi vui vẻ”.

Hiểu Khê bật cười: “Triệt, lời anh nói sao giống ông cụ non vậy”.

Giản Triệt cười hiền hoà: “Ông cụ cũng tốt, chỉ cần có thể làm em vui vẻ”.

Minh Hiểu Khê sững sờ nhìn anh, sống mũi hơi cay cay.

Phong Giản Triệt mỉm cười, véo mũi cô: “Anh còn ông cụ hơn, có món quà muốn tặng cho em”.

“Triệt…”, Hiểu Khê khẽ reo lên.

Dải lụa trắng như một con bướm, bay lượn trên tay phải của Phong Giản Triệt, như vẫy tay với cô. Anh nói: “Em từng nói thích món quà có màu sáng chói và con bướm xinh đẹp. Em xem, con bướm này có đẹp không?”. Rồi anh ta nhẹ nhàng kéo tay cô ta, nói: “Nó là của em đấy!”

Minh Hiểu Khê ngẩng mặt lên, ánh sáng của ngôi sao nhấp nháy trong mắt cô. Ánh sáng đó quá sáng, có chút giống nước mắt. Giản Triệt đặt tay cô lên con bướm, nói: “Hãy mở quà của em ra đi, sau đó, để nó ở bên mình, cho dù một ngày em rời xa, anh cũng giống như vẫn ở bên em vậy”. Anh mỉm cười như một tia sáng: “Như vậy, em sẽ cảm thấy rất vui”. Phong Giản Triệt nắm chặt tay cô, vuốt nhè nhẹ. Bươm bướm trắng lên tiếng giải thích, bay nhè nhẹ, nhảy múa thành một dải lụa trong suốt. Âm thanh đó rất nhẹ, như tiếng cười, và cả sự giãy giụa nữa.

Âm thanh này rất nhẹ. Nó khiến cho con tim của Minh Hiểu Khê đập thình thịch tưởng chừng tan vỡ, nước mắt của cô ào ạt lăn xuống không tài nào ngăn được. Cô thổn thức: “Em biết em rất tệ…! Em là người tệ… nhất trên thế giới này! Nhưng anh làm như thế, trái lại làm cho em hiểu rõ hoá ra em càng tệ hơn nữa!”.

Ánh trăng như bỗng nhiên có một chút hỗn loạn.

Cô cố gắng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên, nói với Giản Triệt: “Anh mãi mãi sẽ không hỏi em, vì sao em không đến kịp buổi biểu diễn, đúng không? Em không đến là vì…”.

“Em cùng Mục Lưu Băng ở bên nhau chứ gì!”, Phong Giản Triệt ngắt ngang lời của cô ta, “Chỉ có anh ta mới có thể khiến em quên đi tất cả”. Giản Triệt lặng lẽ cười: “Em xem, anh không muốn em như thế. Anh không hỏi em chỉ vì anh sợ”.

Mười lăm phút trôi qua, Minh Hiểu Khê như hụt hơi, không còn cử động nổi. Gương mặt của cô trắng bệch, đôi mắt như thấm sương, lông mi chớp chớp, nước mắt lại rơi xuống gò má. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười với anh ta dưới làn nước mắt: “Anh không hiểu đâu, em ghét chính bản thân mình rất nhiều. Em đã từng thề sẽ không khóc nữa, nhưng anh xem, em không làm được, em vẫn đang khóc”.

Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười không tươi. “Em đã từng tưởng rằng, lúc em quyết định, em có thể vứt bỏ hoàn toàn quá khứ. Nhưng em vẫn không làm được. Em đã lại một lần nữa làm tổn thương anh”.

Phong Giản Triệt lẳng lặng nghe, chân mày từ từ dãn ra, môi nở nụ cười. Anh ôm bờ vai run run của Hiểu Khê, sôi nổi nói: “Hiểu Khê, anh biết trong lòng em có anh, đúng không?.”.

Minh Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không đúng!”.

Đôi tay Phong Giản Triệt bỗng cứng đờ. Dưới ánh trăng, anh như trở thành một pho tượng đá. Đôi mắt của Minh Hiểu Khê kiên định mà trịnh trọng: “Lẽ ra trong lòng em chỉ nên có mình anh. Nếu làm không được, em không có tư cách ở bên anh nữa”.

Tiếng của Phong Giản Triệt vẫn êm dịu: “Chúng ta có thể từ từ đến với nhau, anh đợi em mà”.

Minh Hiểu Khê lắc đầu, cười đau khổ: “Không thể, em không thể cho phép mình tổn thương tới anh lần nữa”.

“Hiểu Khê…”, Giản Triệt đau đớn kêu lên.

Minh Hiểu Khê vội cắt ngang, không để anh ta nói tiếp: “Triệt, em muốn đi xa một thời gian”.

Ánh trăng hiền hoà chiếu vào chàng trai và cô gái.

Phong Giản Triệt chăm chú nhìn cô, hoảng hốt một hồi lâu rồi hỏi: “Em muốn rời xa bao lâu?”.

Hiểu Khê buồn rầu đáp: “Có lẽ 1, 2 năm hoặc là 3, 4 năm”.

“Sẽ trở về phải không?”.

Im lặng.

Giản Triệt cười buồn: “Anh có thể đi thăm em không?”.

Hiểu Khê nói, giọng chắc nịch: “Em sẽ trở về. Em sẽ không để chính mình giống như con đà điểu, trốn tránh quá lâu”.

Giản Triệt nói: “Anh đợi em!”.

Hiểu Khê lắc đầu: “Không…”.

Lời nói của Phong Giản Triệt cương quyết hơn gấp bội, thậm chí còn cương quyết hơn mội lần trước: “Anh đợi em. Cho nên, mong em sớm trở về”.

Hiểu Khê im lặng, không biết nói sao nữa. Giản Triệt nói tiếp: “Còn nữa…”

“…?”

“Anh muốn hôn em!”

“Triệt!” Minh Hiểu Khê trừng mắt. Phong Giản Triệt thơm lên má cô, thì thầm: “Chỉ là một nụ hôn của bạn bè mà!”

Học viện Húc Sơ.

Một cô gái chống cằm, lặng lẽ ngơ ngẩn ngắm con chim ngoài cửa sổ. Các cô gái khác trong lớp nhìn cô gái ấy một cách hiếu kì, và bắt đầu thảo luận sôi nổi. “Nà