Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324515

Bình chọn: 7.00/10/451 lượt.

bực bội, gạt cô bé sang một bên. Giản Triệt khẽ khàng vuốt ve lên cánh tay của Hiểu Khê, đau xót nói: “Sao em lại lôi mình ra làm vật thí nghiệm như thế?”

Hiểu Khê bối rối: “Động vật và người vẫn có sự khác nhau mà. Nhưng em không thể làm gãy tay một ai đó để làm thí nghiệm được”.

Giản Triệt đau khổ nói: “Đừng nói là em tự làm gãy tay mình để tự châm cứu đấy nhé!”.

Hiểu Khê buột miệng thốt lên đầy kinh ngạc: “Ơ, sao anh biết?”.

Giản Triệt nghiêm mặt, hỏi: “Em vừa nói gì? Em có đùa không đấy? Nói lại xem!”.

Hiểu Khê sợ hãi, luống cuống thanh minh: “Không không, em nói chơi thôi. Ai lại ngốc tới mức bẻ gãy tay mình cơ chứ?”.

Giản Triệt thở dài, không biết cô nói thật hay dối nữa. Nhưng dù sao tới giờ nom cô vẫn lành lặn là mừng rồi. Một lúc sau, anh nói tiếp rất nhẹ nhàng: “Em đừng áy náy về chuyện của anh. Nếu lần đó không phải em, mà là môt người lạ, anh cũng làm như vậy mà”.

Hiểu Khê cười thật duyên: “Em biết, em biết mà. Anh là người đàn ông tốt bụng nhất đời. Nhưng em làm như vậy không phải vì anh là người em quý mến, mà đối với kẻ thù của mình, em vẫn muốn giúp đỡ. Vì thế, anh cũng đừng day dứt nhé. Vả lại, em là người đã nói là làm mà, em nhất định sẽ làm cho cánh tay anh khỏi hoàn toàn”.

Tại Học viện Quang Du, bác sĩ Susi lạnh nhạt kiểm tra cánh tay phải của Giản Triệt, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hiểu Khê: “Cô đã châm cứu cho anh ta bao lâu rồi?”.

Hiểu Khê đáp: “Dạ thưa bác sĩ, mới chữa được chín ngày, mỗi ngày châm cứu ba lần, mỗi lần nửa tiếng”.

Bác sĩ vẫn cau có hỏi: “Tại sao cô dám tự ý điều trị cho anh ta? Cô đã hỏi ý kiến tôi chưa?”.

Mặt Hiểu Khê ỉu xìu, đáp: “Em sợ nếu hỏi bác sĩ sẽ không cho”.

Bác sĩ lại căn vặn tiếp: “Cô tùy tiện chữa bệnh như vậy, nếu xảy ra hậu quả gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Cô nhé!”.

Hiểu Khê xị mặt nhưng vẫn đáp: “Vâng, em chịu… Nhưng… em phải dám chắc chắn mới chữa”.

Bác sĩ Susi cười nhạt, liếc xéo Giản Triệt đang im lặng, bực bội hỏi: “Anh để cô ta làm loạn à?”

Giản Triệt trìu mến nhìn Hiểu Khê, cười nói: “Tôi tin tưởng Hiểu Khê. Không sao đâu, bác sĩ đừng quá lo lắng”.

Trong khi đó, Hiểu Khê lo lắng: “Bác sĩ ơi, tình hình tay anh ấy thế nào rồi?”.

Bác sĩ mặt mũi rất nghiêm trọng, không thèm đáp.

Hiểu Khê càng sợ hơn, giật mạnh tay ông, năn nỉ: “Bác sĩ ơi, nói đi mà!”.

Bác sĩ càng khó chịu: “Cô không phải rất hiểu sao? Hỏi tôi làm gì?”.

Hiểu Khê tức chết đi được, tay nắm chặt, cố kìm nén không gây chuyện với vị bác sĩ cau có này. Giản Triệt cười xòa, lấy tay chấm mồ hôi trên trán cô, cất tiếng dịu dàng xua tan cơn bực bội của Hiểu Khê: “Không nên mắc lừa, bác sĩ Susi đang trêu em đấy!”. Nói rồi anh nhìn sang bác sĩ Susi, ánh mắt anh bừng sáng và cả quyết.

Bác sĩ Susi ngắm nhìn anh hồi lâu, rồi quay sang Hiểu Khê đang căng thẳng vì chờ đợi. Ông chỉ thốt ra hai chữ gọn lỏn: “Kỳ tích!”

Hiểu Khê mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hân hoan reo lên: “Thật không ạ? Cuối cùng đã có kỳ tích phải không? Tay phải của anh ấy có thể hoàn toàn hồi phục rồi phải không? Bác sĩ làm ơn nói nhanh đi”.

Bác sĩ chậm rãi đáp: “Qua kiểm tra ban đầu, tôi thấy tay phải của Triệt đã có biến chuyển tích cực. Khớp, cổ tay, ngón tay đều có phản ứng. Đây là điều không thể tưởng tượng nổi. Đúng là việc châm cứu của cô rất có tác dụng”.

Hiểu Khê vui mừng, nhảy cẫng lên: “Vậy tiếp đó sẽ thế nào?”.

Bác sĩ nhún vai: “Chưa biết nữa, nhưng chắc sẽ khá hơn nữa. Thế nên cô cứ tiếp tục châm cứu. Tôi sẽ phối hợp thêm phương án hồi phục cơ thể cho Triệt. Nếu làm đúng, có lẽ…”.

Hiểu Khê nôn nóng: “Có lẽ thế nào?”.

Bác sĩ Susi miễn cưỡng cười: “Có lẽ, cô sẽ tạo ra được một kỳ tích thực sự”.

Buổi tối. Gió xuân ấm áp thổi vào phòng của Phong Giản Triệt. Hiểu Khê vươn mình thư thái, cô buột miệng hỏi: “Triệt, anh bôi nước hoa không?”.

Giản Triệt ngạc nhiên bật cười: “Không có. Sao em lại hỏi thế?”.

Minh Hiểu Khê tự gõ đầu, thấy mình thật ngốc. Triệt làm sao lại có dùng nước hoa cơ chứ? Nhưng trên người anh sao lại có mùi thơm dìu dịu, khiến người ta say mê đến vậy. Cô xoa lên cánh tay trần ấm áp của anh. Làn da của anh thật bóng sáng như ánh mặt trời. Tay cô lướt đâu, Giản Triệt khẽ thấy lòng rung động như bị chạm tới nỗi cô đơn lạnh lẽo. Mắt Hiểu Khê mơ màng như lạc vào cõi thần tiên.

Hồi lâu, gió lại thổi, trong phòng vọng ra tiếng chuông nhỏ trong trẻo. Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ để thức tỉnh Hiểu Khê tỉnh lại. Cô kinh khạc nhìn thấy tay mình đang đặt lên cánh tay của Triệt. Mặt cô đỏ bừng, ấp úng: “Em… em..”.

Triệt mỉm cười tinh nghịch: “Mặt của em rất đỏ đấy! Em soi gương mà coi”.

Hiểu Khê xấu hổ, lấy hai tay che kín đôi gò má đang đỏ bừng. Cô thầm kêu lên: “Ôi, sao lại thế này!”.

Lần này cô trở về cảm giác là lạ thế nào ấy. Chỉ cần nhìn thấy Phong Giản Triệt, Hiểu Khê thấy mình không thể tự chủ được, cứ nghĩ ngợi lung tung. Cũng như giây phút này, đôi mắt đen sáng của anh cứ nhìn cô, thần trí của Hiểu Khê đã bắt đầu chao đảo không biết bay về nơi nào. Vì sao lại như thế?! Cô trầm ngâm suy nghĩ.

Phong Giản Triệt vỗ lên đầu của cô, cười nói: “Hiểu Khê, em mệt rồi, nghỉ ngơi


Polaroid