XtGem Forum catalog
Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324551

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

các bạn học đều tập trung vào cô. Trong sự mong chờ nóng nảy của mọi người xung quanh, người con gái mềm mại đẹp đẽ nâng niu đó cuối cùng đã mở miệng: “Cô là ai?”.

Minh Hiểu Khê chỉ chính mình, ngờ vực hỏi lại: “Cô đang nói chuyện với tôi phải không?”.

Hạo Tuyết lạnh run lên tiếng: “Cô Phi Anh, có gì thì chỉ cần làm với tôi! Không nên dính dáng tới người khác!”.

Mọi người ghé tai thì thầm nhau, thì thầm nói riêng, có vẻ nghi hoặc. Tiểu Tuyền nhíu mày thở dài, lại là chuyện buồn người, lại là chuyên phiền não, Minh Hiểu Khê. Mắt của cô Phi Anh không ngừng liếc Hạo Tuyết một cái, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê, thủng thẳng hỏi một lần nữa: “Cô là ai?”

Hiểu Khê đành đáp ngắn gọn: “Tôi là Minh Hiểu Khê”.

Cô tiểu thư kì là đó lại buông tiếp một câu: “Cô biết tôi là ai không?”.

Hiểu Khê suýt chút nữa ngã, nhẫn nhịn, giả vờ mỉm cười: “Xin lỗi cô là…?”.

Người trả lời cô không phải là cô Phi Anh, mà là cô hầu đứng che dù: “Nhà tiểu thư chúng tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay, gia truyền lâu đời nhất, lịch sử hiển hách nhất, địa vị cao quý nhất. Đây là người con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28 vị quan chức cao – Phi Anh tiểu thư”.

Minh Hiểu Khê líu lưỡi. Một câu nói rất dài, may mà cô ta có thể đọc thuộc đến lưu loát như thế. Nhưng có người không hài lòng. Cô tiểu thư đó trừng mắt: “Một chút khí thế cũng không có!”.

Người hầu miệng câm như hến, hai chân run rẩy, rồi dùng hết sức la lớn: “Tiểu thư nhà tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay! Gia truyền lâu đời nhất! Lịch sử hiển hách nhất! Địa vị cao quý nhất! Là người con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28 vị quan chức cao – Cổ Phi Anh tiểu thư!!”

“Âu!”.

“Chao ôi!”

“Ôi!”

Các học sinh của Quang Du muốn ói ra. Cổ Phi Anh tiểu thư này thật là lợi hại, mỗi lần tự giới thiệu gia đình nhất định làm “điên đảo” mọi người, cho dù đã nghe qua 7,8 lần cũng vậy. Minh Hiểu Khê trừng mắt, cố gắng nén buồn cười: “Hơ hơ… ngưỡng mộ đã lâu nay mới gặp”.

Cổ Phi Anh cười rất ngạo mạn: “Cô – biết thân phận của tôi không?”.

Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Nếu cô nhất định muốn nói, có thể ngắn một chút không?”.

Cổ Phi Anh liếc nhìn Hiểu Khê đầy khinh bỉ. Người hầu của Phi Anh đứng đỡ lời: “Tiểu thư nhà tôi là do nhà họ Phong đặc biệt chọn lựa, nhà họ Cổ chính thức đồng ý. Tức là sẽ trở thành vợ chưa cưới ưu tú tài giỏi, phẩm hạnh và học vấn của Phong Giản Triệt thiếu gia”.

Hạo Tuyết phẫn nộ la lối: “Không sợ mất mặt sao? Anh Triệt thừa nhận cô là vợ chưa cưới của anh ấy khi nào?”.

Ánh mắt khinh miệt của Phi Anh liếc xéo Hạo Tuyết, rồi nhìn chăm chăm vào Minh Hiểu Khê.

Hiểu Khê bụng bảo dạ: “Trời ạ, cô ta phải chăng đầu óc có vấn đề? Sao lắm chuyện thế nhỉ?”

Phi Anh bỗng bật cười, cất giọng khinh mạt: “Đúng là đồ hồ ly tinh”.

Hạo Tuyết kinh ngạc la lớn: “Cô đang nói hồ đồ gì đó?! Không được sỉ nhục chị Hiểu Khê!”.

Cổ Phi Anh quan sát kỹ gương mặt tức giận của Hạo Tuyết, bỗng cười lạ lùng: “Ơ, tôi quên, cô mới chính là người yêu thương tha thiết Giản Triệt. Đáng thương quá, tiểu nha đầu, cô chẳng lẽ không biết chị Hiểu Khê của cô đang suy tính cướp anh Giản Triệt sao?”.

Hạo Tuyết đứng chết trân như khúc gỗ.

Tiểu Tuyền than thở: “Ai nói Cổ Phi Anh là tiểu thư bị thịt, ngu ngốc đờ đẫn”.

Im lặng một cách kỳ lạ. Mọi người nín thở chờ sự đón đầu đánh mạnh của Minh Hiểu Khê. Ký giả tập san Quang Du âm thầm trong mọi người đã suy đoán ra vô số loại giả thiết đủ khiến mọi người cuộn trào nhiệt huyết, cục diện phát triển mãnh liệt khó mà đè nén. Ai mà đoán được trước.

Theo sự ghi chép của tập san Học viện Quang Du đầy quyền uy, lúc đó, Minh Hiểu Khê chân thành tha thiết nói với Cổ Phi Anh: “Ái chà, vậy là cô cợ chưa cưới của anh Triệt, chúc mừng, chúc mừng!”.

Cổ Phi Anh lạnh nhạt cao ngạo răn đe: “Cô không nên có ý nghĩ bất chính với Phong Giản Triệt. Anh ấy sẽ là chồng tôi”.

Minh Hiểu Khê đáp rất nghiêm túc: “Tôi bảo đảm, quyết không có ý nghĩ bất chính với anh Triệt”.

Không có khói thuốc súng. Không có chiến tranh. Nhưng đã có một trận phong ba đang dậy sóng trong tâm hồn yếu đuối của Minh Hiểu Khê. Các học sinh của Học viện Quang Du rất thất vọng trước hành động đầu hàng nhanh chóng của cô.

“Đi thôi!”, Hiểu Khê mỉm cười như trút được gánh nặng, kéo tay của Hạo Tuyết giục giã. Tay của Hạo Tuyết rất lạnh, cứng đờ.

Canh thịt bò đậm đặc đang sôi sùng sục. Mùi vị thơm nồng lan khắp khách sạn. Hiểu Khê nhìn chăm chăm vào nồi thịt bò. Nom cô thật ủ dột, ngón tay trỏ ngậm trong miệng đã bị cắn đến nỗi xanh tím lại.

Giản Triệt nhìn cô, và gọi: “Minh Hiểu Khê”. Ngón tay thon dài quơ qua quơ lại trước mặt cô. Gương mặt cô vẫn bất động như pho tượng. “Minh Hiểu Khê”. Anh vui tính gõ lên đầu cô. Nhưng nom cô vẫn chưa hoàn hồn. Anh đành quát lớn: “Minh Hiểu Khê!”.

Hiểu Khê giật nảy mình, kêu ầm lên: “Làm sao? Làm sao! Có phải thịt bò không?”. Cô nhìn Phong Giản Triệt đầy nghi hoặc: “Anh Triệt, có chuyện gì thế?”.

Giản Triệt nắm lấy ngón tay bị thương của cô, hỏi nhỏ: “Có việc gì buồn vậy?”. Bàn tay của anh rất ấm, nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ của