
mình, mà Diệp Khinh Chu đang muốn chợp mắt đã bị dọa tới mức không kịp bối rối.
Mai, … Mai ác ma nhắc tới mình với tổng giám đốc.
Cô ấy … Cô ấy sẽ nói cái gì ? Cô ấy có khả năng sẽ nói tới cái gì đây ?
Diệp Khinh Chu có cảm giác như trái tim nàng bị một cái gì đó đập mạnh vào, trước mắt một màu đen tối. Nàng mới trộm mừng, lại quên mất rằng Mai Oánh Oánh là em họ của Ôn Nhược Hà, người ta là anh em một nhà kìa. Nếu cô ta thủ thỉ gì đó với Ôn Nhược Hà …nhớ lại thái độ vừa nãy của giám đốc cũng có vẻ rất quỷ dị, chẳng lẽ cô ta đã nói năng gì đó sao ?”
Âu Dương vừa đi WC về, thấy nàng giống như linh hồn thoát xác, sợ tới mức vội vàng túm lấy vai nàng lắc mạnh mấy cái : “Tiểu Chu, cậu không sao chứ ?”
“Âu Dương “Diệp Khinh Chu giương đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng : “Hết giờ làm việc cậu cùng tới bệnh viện với mình được không ?”
Âu Dương thực không đành lòng nhìn người nào đó nước mắt nước mũi giàn dụa : “Được được được…”
Lúc tới bệnh viện, cả Diệp Khinh Chu và Âu Dương đều tay xách nách mang, Âu Dương chẹp chẹp miệng : “Trời ạ, cho con ranh kia ăn lắm thứ tốt như vậy, không sợ làm nó chết mất sao ?”
“Cô ta chính là em họ của Tổng Giám đốc kìa. Cậu nói hôm đó Tổng Giám đốc nghe điện thoại, vì sao phải nói cho mình biết ? Rõ ràng là ám chỉ với mình…”Diệp Khinh Chu thở dài mệt mỏi : “Tổng giám đốc cũng không ra mặt thu quà biếu, đúng là thông minh thật. Mình lại không hiểu rõ, lại cần anh ấy nhắc lại thêm lần nữa. Hơn nữa, Mai Oánh Oánh là ai chứ ? Bây giờ cô ta biết bọn mình là thuộc hạ của anh họ cô ấy, nếu thủ thỉ vài tiếng, chẳng phải hai bọn ta đều xong rồi không ?”
“Xì…”Âu Dương bĩu môi : “Nếu Tổng giám đốc sa thải bọn ta chỉ vì một câu nói của nó, thế thì loại thủ trưởng như vậy lão nương ta cũng không thèm làm việc cùng.”
Diệp Khinh Chu cũng không buồn tranh cãi với nàng, căn cứ vào số phòng mà y tá chỉ dẫn, đi tới bên ngoài phòng bệnh, hít một hơi nói với Âu Dương : “Nhớ mỉm cười nhé, khóe miệng nhếch lên đúng 35 độ.”Nàng hơi nhếch miệng lên, gõ cửa một cái, lập tức thấy thanh âm ngạo mạn của Mai Oánh Oánh truyền ra : “Ai đó, vào đi ..”
Diệp Khinh Chu vội vàng kéo tay Âu Dương đẩy cửa đi vào : “Là bọn mình.”
Mai Oánh Oánh nằm ngửa mặt lên trời, khí sắc trên mặt cũng không tốt lắm, nhưng đuôi lông mày thanh mảnh, mắt xếch, khuôn mặt trái xoan thon gầy, vẫn khiến nàng có vẻ xinh đẹp ngạo mạn như trước : “Sao lại hai người chứ ?”
Âu Dương đặt từng thứ trên tay xuống, vênh mặt sang bên cạnh, tỏ ý không muốn nhìn nàng tới một cái, Diệp Khinh Chu lại tỏ vẻ nịnh nọt tiếng lại gần : “Ha ha, anh họ của cậu không phải là tổng giám đốc của bọn mình sao …”
“A …”Mai Oánh Oánh gật gật đầu : “Thế sao ? Chẳng nhẽ cô nghĩ rằng nịnh bợ tôi thay cho nịnh bợ anh họ tôi sao ?”
Bị một câu của nàng nói trúng tim đen, trên mặt Diệp Khinh Chu thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng nàng vẫn tiếp tục bảo trì dáng vẻ nịnh nọt của mình : “Đâu phải đâu, trước kia chúng mình đều là bạn học của nhau, bạn cùng phòng mà …”
“Ha..”Mai Oánh Oánh vẫn nói với giọng lưỡi cay nghiệt : “Nếu cô không nói, tôi còn quên mất đã từng có một kẻ cùng phòng như cô ? Cô là ai chứ ? Là vị thiên kim tiểu thư của công ty nhà đất Xương Mậu, sao tôi có thể làm phiền cô tới thăm bệnh tôi chứ…”
Nàng vừa thốt ra mấy câu này, khuôn mặt Diệp Khinh Chu lúc đỏ lúc trắng, nàng cắn chặt môi, nhất thời không nói được nửa câu. Âu Dương tuyệt nhiên không kiềm chế giỏi như nàng, lập tức đáp lại ngay : “Trời đất, hai năm không gặp, cái miệng thối của cô cũng chẳng nói ra được câu nào tốt lành gì.”
“Âu Dương !”Đương nhiên Mai Oánh Oánh sao có thể chịu cho người ta mắng mình, lập tức ngồi thẳng người dậy đáp : “Thế cô nghĩ là tôi muốn gặp hai người bọn cô sao ? Bây giờ hai người bọn cô vẫn tiếp tục ở cùng một chỗ, đúng là một cái đuôi chó đi với một cái đuôi heo. Không phải cô muốn nịnh bợ Diệp Khinh Chu để nó thưởng cho cô sao ?
Bị nàng nói vậy, Âu Dương nổi giận tới mức mặt đỏ bừng, đang muốn xông lên như muốn đánh nhau, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Kiều Lạc bước tới, căn bản không thèm quan tâm tới không khí khói súng mờ mịt ở đây, mà chỉ nói một câu rất thản nhiên : “Sao vậy ?”
Âu Dương vừa thấy có người tới giúp đỡ, đang định kéo bè kéo cánh, không ngờ Kiều Lạc lại nói trước, bất quá mấy chữ này lại nói với Mai Oánh Oánh, coi Diệp Khinh Chu và Âu Dương như không khí : “Tình hình hôm nay thế nào rồi ?”
Mai Oánh Oánh không biết quan hệ giữa Kiều Lạc và hai người kia, làm người dù sao cũng muốn giữ mặt mũi, vì vậy cố nén giận đáp : “Vẫn cứ như thế…”
Kiều Lạc gật đầu : “Vẫn chưa liền sao ?”
Nằm viện nhưng Mai Oánh Oánh vẫn làm mình làm mẩy, sau khi động thủ thuật xong vẫn nói lung tung về tình hình tiến triển của mình, hôm nay có Âu Dương và Diệp Khinh Chu ở đây, Kiều Lạc cố tình hỏi tới vấn đề này, nàng ta bực bội liếc anh một cái, nhưng có vẻ như anh chẳng quan tâm tới nàng ta, nàng đành bĩu môi : “Đúng vậy, không biết bệnh viện của các anh làm ăn như thế nào, có biết chữa bệnh hay không chứ ?”
Kiều Lạc không quan tâm tới sự phàn nàn của nàng ta, chỉ bước tới