
.
Diệp Khinh Chu nuốt nuốt nước bọt, gần như hôn ám dưới không khí dụ hoặc tỏa ra khắp toàn thân Kiều Lạc, người nàng khẽ run lên, bao nhiêu năm trước cũng cái dưới cái không khí như thế này, cũng làm cho tim đập loạn đầu choáng váng, mà anh ta vẫn trấn định thản nhiên, rõ ràng người quấy rối là anh ta, nhưng vì sao anh ta có thể phất tay rời đi một cách tiêu sái với vẻ mặt bình tĩnh, bỏ lại nàng ngồi đó bối rối vô cùng?
Kiều Lạc hơi nhích lại gần hơn, giơ tay vuốt nhẹ vào dấu đỏ trên cổ nàng, cười đầy vẻ khiêu khích : “Không thích cái này, thế cô thích cái gì ?”
Đầu ngón tay của anh hơi lạnh, tim Diệp Khinh Chu lại đập thình thịch, cố trấn tĩnh lại, giơ tay hất tay anh ra, bây giờ nàng lại càng yếu ớt hơn bảy năm về trước, còn không chịu nổi sự khiêu khích của anh : “Anh đừng có chạm vào em.”
Kiều Lạc hơi sững lại một chút, liếc nàng với vẻ dò xét, tựa hồ như đang cân nhắc xem vì sao hôm nay nàng lại lớn gan như thế.
Trong lòng Diệp Khinh Chu cũng thầm sợ hãi, không biết mình lấy đâu ra dũng khí, có lẽ là so với những chuyện trước kia, Kiều Lạc cũng không đáng sợ lắm, giờ khắc này, nàng bi ai phát hiện ra, nếu quả thật nàng mơ tưởng thắng quá Kiều Lạc, tất nàng phải khiêu chiến liên tục không ngừng cái cực hạn trong tâm lí của mình, dùng cái này để đối kháng với Kiều ác ma, kết quả là… tương lai nàng chỉ là một mảnh trời xám xịt! Nàng bắt đầu hối hận về sự phản kháng của mình, kỳ thật nàng chỉ cần thuận theo, thế giới này tất phải yên bình a!
Vì vậy Diệp Khinh Chu lập tức từ phản kháng quyết liệt biến thành nhu mì ngoan ngoãn,”Là bởi vì ……em, em hơi sợ nhột ……”
Kiều Lạc nheo mắt,”Thật không?”
Diệp Khinh Chu vội vàng gật đầu, thở phào một hơi, nhẫn nhịn tí thôi tình hình đã ổn rồi nha, từ nhỏ đến lớn, không phải nàng đều nhẫn nhịn hay sao, tục ngữ nói đúng, một sự nhịn chín sự lành a !
Nhưng mà đôi khi sự tình không hề tốt đẹp giống nàng nghĩ, nàng nhường nhịn, người khác vui lòng, chuyện này có thể kết thúc ở đây, hoặc có thể là, Kiều Lạc lại không phải người bình thường, từ khi còn nhỏ, Diệp Khinh Chu lui một bước, anh ta nhất định phải tiến hai bước, anh ta nói : “Cô không nói, thì tôi nói nhé, bảy năm trước Giám đốc Diệp Xương Mậu của công ty nhà đất Xương Mậu nghi ngờ hút thuốc phiện bị bắt, bị ép đi cai nghiện, cai nghiện thành công được ba năm, rồi lại tiếp tục mắc nghiện, bị cưỡng bức đến trại cải tạo cai nghiện. Hai năm sau đó, ông tái nghiện lần thứ ba, rốt cuộc đã tự vẫn bằng hơi ga tại nhà. Nhiều năm hít á phiện cùng với việc tiêu xài hoang phí, đồng thời trong những năm đó công ty không lo đầu tư quy hoạch, lại chịu thêm ảnh hưởng của Diệp Xương Mậu, danh tiếng công ty không ngừng tụt dốc, nửa năm sau, người nhà của ông đem bán toàn bộ cổ phần của công ty, thế là Công ty Nhà đất Xương Mậu hoàn toàn đổi chủ……”
“Đừng, đừng nói nữa……”, mặt Diệp Khinh Chu trắng bệch, những chuyện này trong quá khứ này nàng tưởng mình đã quên, như đã quên Kiều Lạc, như đã quên cha mình , bây giờ lại bị Kiều Lạc vạch trần ra, không chút nương tay xé toang vết thương của nàng.
“Cô không nói, thì tôi nói giùm cô.”Kiều Lạc đăm đăm nhìn nàng.
Diệp Khinh Chu tránh ánh mắt của anh, chân tay luống cuống, lúc này đây, làm thế nào để nàng có thể nhẫn nhịn được cái quá khứ đó? Nàng cuống quýt bò khỏi giường,”Em thấy đói bụng, em đi nấu cái gì ăn khuya , ăn, ăn một chút sẽ ngủ ngon hơn ……”
Kiều Lạc đúng là không phải người lương thiện, từ giây phút anh nói ra một cách rõ ràng rành mạch cái thông tin này , đương nhiên anh sẽ không cho nàng có cơ hội tẩu thoát, anh mở miệng,”Lại muốn chạy trốn sao ? Bị người khác bắt nạt, cô trốn, bị Mai Oánh Oánh chửi mắng, cô cũng trốn, cô muốn trốn tránh như thế cả đời hay sao?”
Diệp Khinh Chu sững người lại, những lời này, ai cũng có thể nói, trừ là anh ta là không thể, giống như Hoàng Thế Nhân không thể chỉ vào Dương Bạch Lao[10'> hỏi vì sao không để cho khuê nữ mua hoa!”Khiến cho em trở thành người như vậy, không phải là anh sao?”
Kiều Lạc ngây người, Diệp Khinh Chu tiếp,”Còn nữa, mỗi lần có chuyện gì xảy ra, cứ tránh sau lưng anh, chẳng phải lúc đó anh muốn vậy hay sao?”
Còn nhớ sau khi lên tiểu học, bạn bè vẫn châm học nàng là “Nhẫn giả thần Quy[11'>”, chẳng những có thể nhẫn nhịn lại còn rất bao dung, cái tên hiệu này là do người khác hay dùng để châm chọc nàng, nàng nghe thấy còn vui vẻ nói,”Ngàn năm vương bát, vạn năm quy[12'>, đúng là trường thọ nha……”
Diệp Khinh Chu không biết là sợ phiền phức hay đúng là một con rùa đen, kỳ thật nàng đã cố gắng tự mình giải quyết một số vấn đề, sợ bị khai trừ khiến nàng làm việc siêng năng và nịnh nọt thủ trưởng, sợ bị đồng nghiệp xa lánh khiến nàng gánh giùm họ rất nhiều công việc vặt vãnh, nàng dùng phương thức của mình để giải quyết vấn đề, đã không cách nào thay đổi bản chất của mình, nàng chỉ có thể dùng phương thức của mình để sinh tồn, chỉ cần cố gắng sống, là đủ rồi.
Ngày đầu Kiều Lạc mang theo tâm lý bài xích sai phái bắt nạt Diệp Khinh Chu, nhưng dần dần, trong quá trình bắt nàng nàng, anh ta phát hiện ra nó khoái hoạt một c