
tay lại, cô sẽ làmtổn
thương cô ấy!”
“Tổn thương cô ta?” Helen cườiphá lên: “Không, tôi sẽ không làm cô ta bị thương, tôi muốngiết cô ta, muốn cô ta chết!”
“Không!” Joel rống lên, hai tay vươn ra phía trước: “Được,Helen, cô chỉ muốn tôi thôi chứ gì?
Được, tôi đáp ứng cô, chỉ cầncô thả cô ấy ra, cô muốn tôi nhưthế nào cũng được, làm ơn,Helen!”
Helen có vẻ ngỡ ngàng trừngmắt nhìn. “Xin em? Anh đang ở đây cầu xin em?”
“Đúng vậy, Helen, tôi xin cô,thả cô ấy ra, sau đó tôi là củacô.”
Trong phút chốc, Helen hơi dao động, nhưng chỉ một giây sau, cô ta
kiên quyết lắc đầu, và hành động này làm vết thương trên cổ Ti Ti bị con dao trong tay cô ta cắt sâu hơn.
Joel một phen hoảng loạn:”Không, Helen, đừng cử động,cô giết cô ấy mất.”
“Chỉ có cô ta chết, anh mới cóthể toàn tâm toàn ý yêu em!”Helen chăm chú nhìn con dao:
“Hai chúng tôi, chỉ có một người có thể ở lại bên cạnh anh, cho nên tôi nhất định loại bỏ cô ta, anh mới có thể là của tôi.”
“Helen, xin cô…”
Joel cầu khẩn, nhưng Helendường như không để ý hắn, cô ta chỉ lẩm bẩm, ánh mắt càng lúc càng hung ác.
Lợi dụng cô ta mất tập trung, Joel lặng lẽ áp sát vào định đoạtlấy
con dao, ai ngờ con dao lạiấn sâu thêm một chút, khoémiệng Helen nhếch
lên khủng khiếp: “Tôi biết rõ chỉ cần cô ta còn sống, tôi sẽ không có
cáchnào có được anh, cho nên nhất định phải, anh hiểu không, Joel?
Tôi phải giết cô ta!”
Joel rốt cuộc biết không ngăn cản cô ta được, hắn khẽ cắn môi, đột
nhiên vọt tới dưới tủTV lấy ra một con dao rọc thư, rồi sau đó trở lại
trước mặt Helen, trên mặt chính là cứng rắn và dứt khoát: “Cô muốn
tôiphải không? Được, vậy hãy đi cùng với tôi!”
Hắn không chút do dự đặt con dao xuống cổ tay trái cắt mộtđường thật sâu, máu tươi lập tức bắn ra.
Ti Ti hoảng sợ bật khóc: “Không! Joel!”
Joel không để ý tới cô, lẳng lặng đem cánh tay ướt đẫm máuđưa đến trước mặt Helen.
“Thấy nào, Helen? Tôi muốnxuống địa ngục, cô không đitheo tôi sao?”
Helen mắt mở to hoang mang.
Hắn cầm dao cũng cắt một đường ở tay còn lại: “Helen,không phải cô
muốn tôi sao?Đi, đi theo tôi, cô không đi theo tôi sẽ không có được tôi
đó!”Helen nhíu mày.
Máu ở hai tay Joel từng giọt từng giọt tuôn chảy xuống đất: “Đi thôi, Helen, đi theo tôi, nơi đó không có cô ấy, chỉ có một mình tôi, nếu cô
muốn tôi thìhãy đi cùng với tôi!”
Helen nhìn tay hắn thật lâu mớilẩm bẩm nói: “Anh… Anh đang làm gì?”
Joel sắc mặt dần tái nhợt, nhưnghắn vẫn kiên định nhìn thẳng cô ta.
“Tôi phải đi, Helen, cô không đitheo tôi sao?”
“Đi?” Helen không hiểu nhìnhắn trừng trừng: “Anh muốn điđâu?”
“Helen, tôi muốn đi đến thế giới khác.” hắn dụ dỗ: “Nếu cô đi với
tôi, chỗ đó cũng chỉ cócô và tôi, không có cô ấy kẹp ở giữa chúng ta,
không phải cô rấtmuốn điều này sao?”
“Thật sự, chỉ có em và anh?”Ánh mắt Helen toả sáng.
“Đúng vậy.” Thân mình Joel hơilung lay, nhưng hắn vẫn cố ôn nhu mỉm cười với Helen: “Chỉcó hai chúng ta, không có ngườikhác.”
“Thật vậy chăng? Thật vậychăng?” Cô thì thào, con dao trong tay từ từ nới lỏng.
Tay Joel chậm rãi buông xuống: “Nhanh lên, Helen, nếu côkhông đến, tôi sẽ đi một mình!”
“Không, anh không thể bỏ em đi!” Helen kêu gào, con dao cuối cùng cũng rời khỏi cổ Ti Ti.
Ti Ti lập tức thoát khỏi sự khống chế của Helen, nhanhchóng bấm điện
thoại gọi xe cứu thương, sau đó chạy tới phòng tắm cầm lấy khăn mặt.
Khi cô trở lại phòng khách thìJoel đã té xuống đất, Helen quỳ gối bên cạnh hắn không biết thìthào những thứ gì. Ti Ti nướcmắt đã thấm ướt
mặt, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, cô biết mình đang nắm giữ tính mạng của Joel, cho nên tuyệt đối khôngthể hoảng loạn. Cô dùng khănmặt gắt gao
giữ chặt hai cổ tay Joel, trước khi mất đi ý thức,hắn chỉ nói một câu:
“Anh yêu em, búp bê.”
Chương cuối: Vĩ thanh
Hai năm trước tinh thần Helen suy sụp, cha mẹ cô ta phải đưacô ta vào bệnh viện tâm thần an dưỡng. Mà Joel cũng từ quỷmôn quan trở về, được
Ti Ti chăm sóc chu đáo dần dần bình phục. Hai vợ cùng chồng trảiqua sự
kiện đó càng thêm ân áimặn nồng, bọn họ bây giờkhông chỉ có thằng nhóc
thiêntài Hạo Hạo, còn có thêm côcông chúa bảo bối.
“Tiểu bảo bối, đến bên mẹ này,…”
Ti Ti cầm lấy một miếng bánh dụ dỗ tiểu bảo bối, ai dè tiểubảo bối
vừa nhìn thấy bánh bích quy ngược lại một tiếng ngồi xuống đất, sau đó trực tiếp bò vùn vụt tới Ti Tiđẩy ngã cô ra đất. “Mẹ từ
bỏ!”Cô phụng phịu nói, bánh bíchquy trong tay sớm bị tiểu bảobối cướp
lấy.
Mary buồn cười đưa tay ra đỡ lấy Ti Ti: “Thôi nào, đứng lên.”
Ti Ti chưa kịp đứng dậy, lại nghe tiếng con trai gọi mình: “Mẹ, mau tới, có tin về ba nha!”
Lại nữa rồi!
Ti Ti hứng thú quay vào phòng,tin tức đại nhân vật vĩnh viễnkhông
hết, đàn ông xuất sắc đặc biệt như Joel, tin của hắn toàn là những vụ bê bối. Trước kia cô rất để ý, nhưng hiện tại…
Ghé vào trên bệ cửa sổ, cô thấythấp thoáng chiếc xe hơi quen thuộc từ xa chạy tới.
Một người đàn ông giỏi giang vì ngươi mà từ bỏ tính mạngcủa mình cũng không hối tiếc,ngươi còn có thể hoài nghi hắncái gì?
Cô không thèm để ý ánh mắt người khác, chỉ quan tâm đếnthâm tình trong đáy mắt hắn.
Hắn