
gâm nước nóng, boss đã ra lệnh nghỉ phép thì có thể tối đa 1 ngày, có bị bệnh cũng phải làm xong hạng mục này thì nằm úp sấp hạ.
Nàng cười cười, mang đống tài liệu đứng dậy đi ra ngoài phòng họp, đưa tay lên xem đồng hồ, không cần nghĩ ngợi gì liền hướng về phía văn phòng của Vincent, gõ gõ cửa.
“Come in!” Giọng nói rõ ràng, trong sáng, có trọng âm lại hữu lực. Ngẩng đầu nhìn Dung Ý sắc mặt không rõ, anh tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình máy tính, “Có việc gì vậy?”
“Tôi muốn xin nghỉ buổi chiều…”
“Không được!” Anh trả lời rõ ràng, đầu cũng không ngẩng lên, tay vẫn gõ lách cách không ngừng, “Em đã xin nghỉ phép hai ngày liền rồi, nhóm chúng ta vốn làm việc không ngừng nghỉ, một người vắng mặt sẽ làm chậm tiến độ của toàn bộ hạng mục, tôi nghĩ em cũng hiểu rõ điều đó.”
“Tôi biết, tôi sẽ mang việc của mình về làm tại nhà, ngày mai đảm bảo tiến độ đúng như yêu cầu, có được không?” Nàng biết chính mình gần đây nghỉ phép nhiều khiến mọi người trong nhóm gặp không ít phiền toái, nhưng chiều nay lại không thể không đi, cân nhắc mãi chỉ có thể khẩn cầu Vincent cho nàng một con ngựa mà phóng.
Anh tiếp tục nhìn màn hình, không đáp lại, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn nàng vẻ mặt khó xử, trong nháy mắt lại cúi đầu, vẻ mặt không chút thay đổi nói, “Làm xong tối nay gửi email cho tôi.” Lực chú ý lại một lần nữa tập trung vào công việc của mình.
Nàng như nhận được đại xá, nói vài tiếng cảm ơn, cơ hồ muốn nhảy qua cái bàn mà ôm chầm lấy anh để cảm tạ một phen, lúc đi ra ngoài nhìn nhìn khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì của anh, âm thầm nghĩ, kỳ thật anh cũng không phải loại người vô tình máu lạnh như người ta vẫn nói. Cho dù là lần trước khi nàng về tự mình đưa nàng ra sân bay, hay là lần trước A May ở lại công ty tăng ca bị viêm ruột thừa đau đến chết đi sống lại, anh vừa xuống máy bay anh nghe được chuyện liền nhanh chóng trở về đưa cô ấy đi bệnh viện, mà người nhà A May đều di dân không có ở đây, cô ấy vừa về nước cũng không có người quen, anh ở lại bệnh viện chăm sóc cả đêm, khiến cho A May thần hồn điên đảo cả ngày suy nghĩ lấy thân báo đáp đại ân.
Vincent nhìn qua khung cửa thuỷ tinh đến thân ảnh vội vàng thu dọn tài liệu rồi nhanh chóng rời đi, vốn luôn giữ khuôn mặt không chút biểu tình trứ danh vạn năm như quân poker, nhưng lại kìm lòng không được chậm rãi nở nụ cười.
*****
Ra khỏi cửa chính gọi điện cho Lý Tịch, tất nhiên là anh đã trở về công ty, nghe giọng anh hơi mệt mỏi, không phải không lo lắng, anh chị chỉ thuận miệng ứng phó rồi nói, “Ngoan, qua bên kia chờ anh nhé!” Nàng thực tự nhiên nghĩ rằng anh nói bên kia là bảo nàng đi đến biệt thự, lại thấy ngữ khí của anh có vẻ đang bàn việc chính sự nên cũng không muốn làm phiền anh, gật đầu đồng ý.
Thời tiết không tốt, đoạn đường này lại khó bắt xe, đứng thật lâu trong gió lạnh mới vất vả vẫy được cái xe đưa đi. Ngồi trên xe giao thông thuận lợi, lúc vào cửa nhìn đồng hồ thấy mất có 20 phút, trong hoa viên có người làm vườn đang chăm sóc cây cối, lá cây nửa vàng nửa xanh, con đường lát đá quanh co nên nhìn không rõ mặt.
Nàng thấy anh vẫn chưa về, trên sô pha ở phòng khách còn có tư liệu về hạng mục nào đó, cũng không biết là nhìn bao lâu, đến lúc thấy quản gia có chút kinh ngạc nhìn mình mới nghe quản gia nói anh mới từ trung tâm quản lý họp xong trở về, quản gia đã bảo bác sĩ phục hồi chức năng cùng chuyên viên mat xa tới phòng ở bên công viên thế kỷ chờ, Lý tiên sinh hôm nay đến công ty sau đó sẽ đến thẳng bên đó để tiến hành tập luyện, mấy ngày nay cũng không về bên này ngủ.
Nàng nghe được thoáng sửng sốt, trợn to mắt nhìn quản gia, vài giây sau phản ứng trở lại mới nhận ra mình bị đùa giỡn, cơn tức dâng lên muốn giết người, một bên cắn răng một bên hung hăng nói, “Lý nhị, anh đợi đấy…” Thật vất vả mới xin nghỉ để đi cùng anh, lại bị anh chỉ đông điểm tây đùa giỡn, sớm biết như vậy, trời lạnh thế này rúc trong chăn ngủ còn hơn. Nàng cũng không rõ vì sao lại cảm thấy tức giận như vậy, chỉ cảm thấy phát lên đến đau cả đầu, giống như có ngọn lửa cháy bùng bùng trong não, lo âu không thôi.
Quay lại Phổ Đông lại không may mắn như vậy, đi một chút lại phải dừng lại, cơ hồ mất cả giờ đồng hồ, làm cho nàng lúc nhìn thấy hàng biệt thự ngay ngắn chỉnh tề, hồ nước nhộn nhạo, dòng suối nước trong veo, cảnh trí lâm viên nhàn nhã điềm tĩnh lại thấy tất cả thật đáng ghét. Bởi vì lần đầu tiên đến đây, nhân viên bảo vệ khu nhà nghiêm trang hỏi nàng, lúc nói rằng mình đến tìm Lý Tịch, quản gia lại bảo chưa từng thấy nàng, biểu tình thận trọng đến cực điểm nói muốn quay vào báo với lão bản, có lẽ ông ta đã gặp không ít người được đưa vào đây nên không thể không thận trọng. Trong lòng nàng hiện tại muốn bùng nổ một câu, “Lý nhị a, khắp Trung nguyên rộng lớn này anh là to nhất hả?”
Cuối cùng vẫn là quản gia tự mình đi ra đón nàng vào, bên ngoài là kiến trúc cổ điển kiểu châu Âu, bên trong lại trang hoàng một cách nghiêm túc, trần nhà cao vút treo những chùm đèn nở rộ có điểm tối tăm, từng cây đèn bàn hình đoá sen xinh đẹp trong không gian như mất đi linh hồn, chỉ to