
cũng không biết nên làm cái gì bây
giờ.”
“Ha ha, nha đầu ngốc, có gì cần
làm đâu, cứ an tâm thanh thản chăm sóc không phải được rồi sao?”
“Chăm sóc như thế nào?” Ly Du
Dao nhìn dì Thúy, hỏi một vấn đề nàng không hiểu nhất.
Dì Thúy rốt cục không nhịn được
cười ha hả:“Còn có thể chăm thế nào? Bình thường thế nào thì cứ như thế. Con
đó, lo lắng quá mức rồi.”
“Vậy sao?” Du Dao thì thào tự nói. Nàng từ nhỏ
vốn không có cha mẹ, là cô cô nuôi lớn, không ai dạy nàng làm mẹ như thế nào.
Bỗng nhiên phát hiện mình có thai, nàng đâu chỉ lo lắng, phải nói là khiếp sợ.
Lúc đầu nàng chỉ nghĩ do quá
nhàm chán nàng mới càng ngày càng tham ăn tham ngủ, sau có chút nghi ngờ nhưng
cũng không chắc chắn. Cho đến hôm nay tóc và mắt đều biến trở về màu vàng, nàng
mới nhận ra mình mang thai. Bằng không nàng thật sự không thể nghĩ ra được lý
do nào khác khiến tình huống này xuất hiện. Vội vàng trở về núi Bình Đỉnh vì
muốn xác định, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này.
Tộc Huyền Điểu ít người, kém xa
Long tộc. Nàng sống gần hai ngàn năm trước giờ chưa từng gặp Huyền Điểu nào
mang thai sinh con, không kích động mới là lạ. Mà càng làm cho nàng không biết
phải làm sao đó là nàng không biết mình sẽ sinh ra Huyền Điểu hay là rồng.
Dì Thúy ngồi cạnh nàng, vỗ nhẹ đầu vai, làm
nàng thả lỏng một ít, chậm rãi nói:“Sinh con đẻ cái là bản năng, nha đầu ngốc,
đừng quá lo lắng, đây là chuyện mừng, sao lại nhăn nhó như vậy?”
“Dì Thúy, con thật sự không cần
chú ý cái gì sao? Con gái loài người khi sinh không phải rất đau sao? Còn phải
mang thai mười tháng. Con cũng không biết mình mang thai đã bao lâu, còn cần
mang thai thêm bao lâu nữa. Con quả thật không xứng làm mẹ đúng không?”
“Chúng ta không phải con người,
bọn họ sinh lão bệnh tử, chúng ta không có, con suy nghĩ nhiều quá.” Dì Thúy
cười nói,“Nhớ đến khi mẹ con mang thai con cũng không biết. Khi sắp sinh mới
phát hiện không ổn. Sinh con xong cũng chỉ tò mò lúc đầu, mới mẻ trôi qua lại
bắt đầu chơi đùa, lúc yên tĩnh thì đọc sách, để cho cha con chăm. Khi con nở,
mẹ con còn đang ru rú trong đống sách nghiên cứu trận pháp.”
Du Dao nghe mà sững sờ, mẹ nàng không
quan tâm nàng vậy sao?
Dì Thúy đại khái đoán ra trong
lòng nàng suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói:“Đối với người phàm kéo dài sinh mệnh
là chuyện rất khó khăn, sẽ có rất nhiều ngoài ý muốn, thậm chí mẹ con đều gặp
nguy hiểm. Nhưng chúng ta không giống vậy, tuy rằng không dễ mang thai, nhưng
tuyệt đối sẽ không có chuyện thai chết trong bụng. Cho nên con không cần suy
nghĩ linh tinh.”
Nghe xong lời dì Thúy nói, Du
Dao cảm thấy trong lòng mình an tâm hơn rất nhiều, đưa tay đặt lên bụng. Nàng
không hề sờ thấy thân thể mình có chút thay đổi nào, nàng thật sự sắp làm mẹ
sao?
“Con không sờ được đâu.” Dì Thúy
mỉm cười nói,“Màu tóc và mắt mới bắt đầu biến hóa chứng tỏ con mang thai cũng
chưa lâu, chắc chắn không quá nửa năm. Theo lý, con cần mang thai ba năm, yên
tâm là dáng người sẽ không biến dạng , sau đó đứa bé còn phải ở trong trứng ba
năm mới có thể nở ra. Nhưng dì nghe nói, Long tộc là mang thai năm năm, năm năm
mới phá trứng. Cho nên đứa bé này dì không nói chính xác được.”
“Dì Thúy, dì có thể kể thêm cho
con về cha mẹ con không? Chuyện mẹ con sinh con, cha con nuôi con.” Đây là lần
đầu tiên Ly Du Dao thực sự muốn biết về chuyện cha mẹ nuôi nàng. Khi nàng
khoảng bốn trăm tuổi, lấy Hồ tộc cầm đầu, mấy thú tộc liên hợp lại phản đối
Thiên đình, cha mẹ của nàng và cô cô đều đứng về phe Ngọc đế tham gia cuộc
chiến. Nàng còn nhỏ nên bị để lại núi Bình Đỉnh cho dì Thúy chăm sóc hơn hai
trăm năm. Sau cuộc chiến chỉ có cô cô trở lại núi Bình Đỉnh, mà cha mẹ của nàng
lại không trở về. Nàng đau lòng rất lâu, sau này đau xót cũng dần dần phai
nhạt. Bỗng phát hiện mình sắp làm mẹ, nàng mới nhận ra mình thật sự không biết
nên làm như thế nào.
Dì Thúy nói với nàng rất nhiều
chuyện quá khứ, chuyện về cha mẹ nàng. Nàng nghe rất chăm chú, một ngày một đêm
cũng cảm thấy không đủ, thậm chí muốn cho dì Thúy bắt đầu nói từ lúc cha mẹ
nàng sinh ra.
Dì Thúy thật sự không chịu nổi
nàng, cuối cùng mở miệng đuổi nàng đi:“Dì nói này, sao nha đầu con lại đáng
ghét vậy. Dì xưa nay thích yên tĩnh, con lại không cho dì được yên tĩnh, một
ngày một đêm còn chưa đủ sao? Chớ có trách dì không chiêu đãi con, nếu con
không trở về, sợ rằng Long thái tử sẽ sốt ruột đến phát điên đấy?”
Du Dao lúc này mới nhớ ra Bạch Nham
còn bị nàng để lại trong phủ Huyền Thanh.
“Đi đi, đi đi, mau đi đi. Dì
thực không còn gì hay để nói cho con đâu.” Dì Thúy phụng phịu muốn đuổi nàng
đi.
Ly Du Dao đứng lên đi vài bước lại quay
về, muốn hỏi thêm vài câu. Còn chưa mở miệng đã bị dì Thúy trách móc trước:“Đứa
bé thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu gặp chuyện gì thật, nhớ rõ con không
chỉ có một mình, đứa bé này có cha .”
Một câu cuối cùng này của dì
Thúy có lẽ là câu nói ấm lòng nhất Du Dao nghe suốt một ngày một đêm qua.
Đúng vậy, không phải còn có Bạch Nham ở bên cạnh mẹ con nàng sao?
Trên đ