
đột nhiên tác loạn, sư phụ nàng nói chuyện này có liên quan đến chủ
nhân Phong Đô – quỷ mẫu Hỏa Linh, vì thế đến Phong Đô kiến giải với quỷ mẫu Hỏa Linh.”
“Nàng ta có nói cho cô, vì sao yêu ma tác loạn khắp nơi có liên quan đến quỷ mẫu Hỏa Linh không?”
Thanh Vũ gật gật đầu, nói:“Ta cũng hỏi nàng như vậy, nàng nói bên ngoài
yêu ma nổi lên tác loạn bốn phía, là vì quỷ mẫu Hỏa Linh bế quan gần
trăm năm, đột nhiên xuất quan, có ý đồ cướp lấy vị trí Ma tôn, bà ta
không chỉ muốn nắm trong tay Phong Đô còn muốn thống lĩnh Ma giới, hạ
lệnh yêu ma các nơi trong vòng một tháng mang theo lễ vật đến Phong Đô
thăm viếng. Đám yêu ma sợ hãi yêu lực của quỷ mẫu Hỏa Linh đành phải đi
khắp nơi sưu tầm bảo vật khắp thiên hạ lấy lòng quỷ mẫu Hỏa Linh, vì thế nổi lên mầm tai vạ.”
Bạch Nham trầm ngâm nói:“Không ngờ Như Nhứ lại nói với cô tỉ mỉ như vậy.”
Thanh Vũ nhìn Bạch Nham, lại nhìn nhìn chưởng quầy Ly, hỏi:“Như Nhứ kia
nói thật sao? Mà nếu là thật, núi tuyết Tây Lĩnh này có bảo bối gì khiến nhiều yêu ma quỷ quái ra tay nặng, đầu rơi máu chảy, không chết thì bị
thương như vậy?”
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham đều sửng sốt, đúng vậy, có bảo bối gì đáng để yêu ma chém giết lẫn nhau?
Lúc trước Bạch Nham do thám biết Thiên Khê đến Phong Đô cũng là vì tặng
lễ cho quỷ mẫu Hỏa Linh, lúc ấy chưởng quầy Ly nói, lấy tính cách của
Thiên Khê sao hắn có thể tặng lễ vật cho người, trong này nhất định có
bí mật. Nay bí mật này càng kỳ lạ hơn. Sau khi yêu ma giết chóc tranh
đoạt vật quý ở núi tuyết Tây Lĩnh xong, Phong Cơ mang theo tiểu yêu công khai tiến vào Phong Đô tuyên bố muốn tìm quỷ mẫu Hỏa Linh, mà Thiên Khê thì sao? Thiên Khê ở đâu?
Bạch Nham lắc đầu nói:“Núi tuyết Tây Lĩnh có bảo bối gì ta không biết, Như Nhứ thì sao? Nàng ta có nói gì không?”
Thanh Vũ lắc đầu, đáp:“Ta hỏi, nhưng nàng ta không trả lời, nàng nói ta hỏi nhiều quá, giờ nên đến lượt nàng ta hỏi.”
“Nàng ta hỏi cái gì?”
“Nàng hỏi chúng ta vào Phong Đô bằng cách nào, sao lại tìm được Bất Quy Lâu.”
Như Nhứ đi theo Phong Cơ tu luyện mấy trăm năm, không chỉ có yêu lực
không kém, tâm cơ cũng nặng, nếu không phải nàng ta sớm nhìn ra Thanh Vũ lai lịch khả nghi sao có thể thành thật trả lời Thanh Vũ nhiều vấn đề
như vậy.
“Ta đương nhiên sẽ không nói là đạo trưởng chỉ đường cho chúng ta,”
Thanh Vũ cuống quít khoát tay, nói,“Ta nói là Bạch Bạch dẫn chúng ta
đi.”
Báo tuyết bên cạnh hừ hai tiếng tỏ vẻ đáp lại.
“Sau đó thì sao?”
“Sau liền xảy ra chuyện.” Thanh Vũ thở dài, có vẻ buồn rầu, nói,“Như Nhứ không tin lời ta, thay đổi thái độ, nói…… Nói……”
“Nói cái gì ?” Bạch Nham thấy Thanh Vũ ấp a ấp úng, vội hỏi.
“Nàng nói Bạch Bạch là yêu quái, đưa chúng ta đến Phong Đô vào Bất Quy
Lâu là dẫn chúng ta đi chịu chết, tốt nhất là cầm pháp bảo trên người
tiểu sư phụ Tòng Tố hiến cho quỷ mẫu Hỏa Linh làm lễ vật.”
Thanh Vũ nói xong không khỏi nhìn Bạch Bạch bên người, Bạch Bạch thở phù phì, dùng đầu cọ cọ vào bắp chân Thanh Vũ, giống như con mèo nhỏ làm
nũng.
Thanh Vũ nói tới đây, Tòng Tố bỗng nhiên tiếp lời hỏi:“Đạo trưởng,
chưởng quầy Ly, không phải các ngươi đã sớm biết Bạch Bạch là yêu hơn
nữa đạo hạnh cao thâm, mới để cho chúng ta mang theo Bạch Bạch vào Phong Đô đúng không? Ngay từ đầu đã muốn thử chúng ta?”
Bạch Nham bị Tòng Tố hỏi như vậy, không khỏi ngẩn người, hắn toàn coi người ta như đồ ngốc, giờ thì hay rồi.
Chưởng quầy Ly đứng dậy, thay Bạch Nham đáp lại:“Ngươi nói không sai,
Bạch Nham quả thật có lòng thử các ngươi, đặc biệt là Bạch Bạch.”
Thanh Vũ và Tòng Tố đều nhíu mày, nhìn về phía chưởng quầy Ly, nhìn
chưởng quầy Ly nhìn chằm chằm báo tuyết nằm ở một bên, nghe nàng tiếp
tục nói:“Yêu ma quỷ quái trên núi tuyết Tây Lĩnh chém giết lẫn nhau, nay không tìm thấy nổi vật sống, nhưng các ngươi lại còn sống, đương nhiên
không thể bỏ qua công lao của Bạch Bạch. Khi ta cùng Bạch Nham tới là
lúc nó đang đánh nhau với con hồ yêu ngàn năm, nếu Bạch Bạch không có
đạo hạnh trăm năm sao có thể chống đỡ được? Nhưng ta không rõ, lấy đạo
hạnh của ngươi hoàn toàn có thể kịp thời rời khỏi nơi này, đi thật xa,
nhưng ngươi lại ở lại, hơn nữa vì bảo vệ Thanh Vũ còn không màng đến
sống chết, vì sao?”
Câu cuối cùng Chưởng quầy Ly không hỏi Thanh Vũ và Tòng Tố, mà là hỏi Bạch Bạch.
Bạch Bạch nhìn chưởng quầy Ly, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không phản ứng.
Chưởng quầy Ly lại nói:“Ngươi không muốn nói sao? Nhưng Thanh Vũ rất
muốn biết đấy. Ta đoán các ngươi ở Phong Đô chắc chắn đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm đúng không? Như Nhứ tuy chỉ là một tiểu nha đầu bên người
Phong Cơ, nhưng cũng không phải loại tiểu yêu tiểu quỷ dễ đối phó. Nếu
nàng ở Bất Quy Lâu tìm tới các ngươi, nhất định sẽ không khinh địch cho
các ngươi rời đi như vậy, huống chi nàng còn để mắt đến phật châu trên
người Tòng Tố. Lấy năng lực của Tòng Tố muốn thoát khỏi Như Nhứ không
phải không thể, nhưng nếu phải bảo vệ Thanh Vũ, còn phải đối phó với
yêu ma khác ở Bất Quy Lâu, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm .”
Tòng Tố gật gật đầu, giận dữ nói:“Tiểu tăng pháp lực quả thật không đủ
đ