
của Thanh Vũ, chưởng quầy Ly dùng chú định thân với Bạch Bạch, sau khi khiến Bạch Bạch đứng im mới đưa bàn tay vào bên trong kết giới. Khi chạm đến lưng Bạch Bạch nàng thi triển Thức Hồn Thuật, hồn phách hóa thành khói nhẹ tiến vào thần thức của Bạch Bạch.
p/s: có mùi lấy việc công trả thù riêng =))
Phá tan một mảnh hỗn độn, nghênh đón chưởng quầy Ly là từng cơn từng cơn sấm sét từ trên trời giáng xuống, cùng tiếng sấm ù ù, tia chớp giăng khắp nơi mang theo mưa to đánh úp lại. Trong trời đất tối đen chỉ có sấm chớp không ngừng đánh xuống lóe ra ánh sáng chói lòa bổ về phía chưởng quầy Ly, xem ra Bạch Bạch vô cùng không chào đón chưởng quầy Ly dùng Thức Hồn Thuật tiến vào thần thức xem xét bí mật của nó.
Chưởng quầy Ly niệm pháp quyết, tạo ra một cái kết giới bao quanh chính mình ngăn cản công kích từ Bạch Bạch. Bạch Bạch có mấy trăm năm pháp lực mặc dù không bằng chưởng quầy Ly, nhưng ở trong thần thức của Bạch Bạch, chưởng quầy Ly chỉ là hồn phách pháp lực sẽ bị hạn chế, một cái kết giới không chắn được quá nhiều sấm sét. Thời gian ở đây càng dài càng bất lợi cho chưởng quầy Ly, việc này nên tốc chiến tốc thắng.
Trong lòng chưởng quầy Ly lặng lẽ nghĩ về thân thế Thanh Vũ, thân hình chợt lóe lên một cái liền đến một nơi khác ở phía chân trời tối om. Trong một khu rừng, nàng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước chảy róc rách, chim hót khi xa khi gần, gió thổi lá cây phát ra tiếng sàn sạt, không có gì ngoài những âm thanh đó xung quang cực kỳ im lặng.
Dưới chân cỏ dại mọc thành cụm, bên cạnh cây cối rậm rạp, không tiếng người cũng không có đường. Chưởng quầy Ly không biết sao mình lại ở trong thâm sơn cùng cốc này, cũng không thấy có bóng dáng Bạch Bạch hoặc Thanh Vũ.
Thức Hồn Thuật tuyệt đối không xảy ra nhầm lẫn, nhưng không thể khống chế chuẩn thời gian, địa điểm và nhân vật cụ thể nên thỉnh thoảng sẽ đưa người ta đến một số nơi kỳ lạ. Chưởng quầy Ly bất đắc dĩ chỉ có thể tìm chung quanh.
Tuy là giữa ban ngày, nhưng ở sâu trong rừng rậm, cổ thụ vươn cao che hết ánh sáng, chưởng quầy Ly không tìm được con đường nào dễ đi. Đang lúc chưởng quầy Ly bất đắc dĩ, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng chuông lanh lảnh, giống như tiếng chuông chùa miếu phật gia. Đi theo tiếng chuông, quả nhiên tìm được một ngôi chùa phong cách cổ xưa đơn sơ.
Chưởng quầy Ly thầm nghĩ: Xây chùa ở nơi quỷ quái không có dấu chân người này, làm sao có khách hành hương, làm sao có tiền hương khói cung phụng Phật tổ?
Đi đến cửa chùa, chưởng quầy Ly đột nhiên ngẩn cả người, chùa này không phải là chùa bình thường, đây là nơi phong ấn?! Ai lập phong ấn? Ai bị phong ấn bên trong ngôi chùa này? Có liên quan gì đến thân thế của Thanh Vũ? Mang theo một đống nghi vấn, chưởng quầy Ly đi vào cửa chùa.
Trên gác chuông cách đó không xa, một tăng nhân áo trắng đang chậm rãi đánh chuông. Mặc dù chưởng quầy Ly chưa bao giờ gặp tăng nhân này, nhưng cũng đã nhận ra hắn. Hòa thượng đó là Bạch Bạch! Mặc dù hóa thành hình người, nhưng khí trên người hắn không lừa được chưởng quầy Ly, hắn là Bạch Bạch, tuyệt đối không sai. Ngôi chùa này dùng để phong ấn Bạch Bạch?!
Bạch Bạch hóa thành hình người cũng là một chàng trai diện mạo tuấn mỹ, ánh mắt buồn bã, biểu cảm nhàn nhạt thản nhiên không nhìn ra một tia tình cảm, chậm rãi đánh chuông, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhìn như vô lực. Người tu phật ăn chay niệm phật quá lâu, tự nhiên sẽ có một phần khí chất thanh tịnh êm ả, giống như Tòng Tố. Nhưng trên người Bạch Bạch không phải thanh tịnh, mà là tịch liêu giống như đã chết. Hắn bị nhốt ở nơi này đã bao lâu? Vì sao lại nhốt hắn ở đây?
Chưởng quầy Ly đứng cách đó không xa nhìn Bạch Bạch, trong lòng càng khó hiểu. Trên người Bạch Bạch rõ ràng chỉ có bảy, tám trăm năm đạo hạnh, nhưng hắn lại giống như bị phong ấn ở đây đã rất rất lâu, vì sao phải phong ấn một yêu thú đạo hạnh không cao như vậy?
Bạch Bạch đánh chuông xong, cầm lấy chổi bắt đầu quét sân sân. Tiểu viện vắng vẻ vốn không có gì để quét, nhưng Bạch Bạch lại quét rất chăm chú.
Chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua, Bạch Bạch dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời, lông mày không khỏi nhíu lại.
Chưởng quầy Ly lập tức cảm thấy có người đến, quay lại nhìn, là một cô gái cái áo xanh ôm một đứa bé.
Cô gái áo xanh lặng lẽ đột nhiên xuất hiện tại ngôi chùa phong ấn Bạch Bạch, hiển nhiên không phải người phàm. Ngôi chùa này người bên ngoài không nhìn thấy được, mà Bạch Bạch cũng không ra được.
“Là cô?” Bạch Bạch nhìn cô gái áo xanh hồi lâu mới nhẹ nhàng nói ra một chữ, có vẻ vô cùng nghi hoặc.
Tóc mái dài che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô gái áo xanh, đứng ở góc độ này chưởng quầy Ly không nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Đa số thần nữ tiên tử trên trời người người xinh đẹp, chưởng quầy Ly theo trực giác còn xinh đẹp hơn thiên tiên, hơn nữa có cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Sí Hoàng, huynh khỏe không?”
Thì ra Sí Hoàng mới là tên của Bạch Bạch.
Sí Hoàng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi cúi đầu, tiếp tục quét rác:“Cô tới đây làm gì?”
Chưởng quầy Ly không nhìn lầm, giây phú