
ưởng quầy Ly cười hỏi Thanh Vũ,“Cô bằng lòng tin tưởng ta không? Theo ta rời khỏi nơi này?”
Thanh Vũ sững sờ nhìn chưởng quầy Ly, nghe nàng nói vậy, hoàn toàn không biết làm sao. Bạch Bạch vừa muốn giết nàng sao? Vì sao? Rốt cuộc nàng đã sử dụng pháp thuật gì với Bạch Bạch?
Bạch Bạch mở miệng nói:“Nha đầu, dựa vào cái gì chúng ta phải tin ngươi?”
“Ta nói, ngươi không có lựa chọn.” Chưởng quầy Ly vừa dứt lời, nàng kéo Thanh Vũ đằng vân,“Đến nơi đó sẽ biết ta có thể tin được hay không.”
Thanh Vũ đối mặt với chưởng quầy Ly vừa sợ vừa hãi, lớn tiếng kêu lên:“Bạch Bạch!”
Bạch Bạch theo sát sau họ, trong lòng còn tính toán có nên đấu một trận với chưởng quầy Ly hay không, nhưng hắn hiểu rất rõ pháp lực của mình không địch lại chưởng quầy Ly, càng sợ thất thủ sẽ làm Thanh Vũ bị thương. Bạch Bạch do dự sau đó quyết định đi theo chưởng quầy Ly một chuyến, nhìn xem cái nơi tuyệt đối an toàn nàng ta nói là nơi nào. Hắn không quá khẳng định rốt cuộc chưởng quầy Ly xuất phát từ hảo ý hay là có mục đích khác. Khoảng thời gian nàng và Bạch Nham xuất hiện, nhưng lời họ nói có thực có giả, cũng không kỹ càng, còn từng thử hắn và Thanh Vũ, nhưng lại không giống như có tâm hại bọn họ. Nếu hắn còn có pháp lực lúc trước, muốn nhìn thấu chân thân của Bạch Nham và chưởng quầy Ly quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể đoán bừa. Lần đầu tiên nhìn thấy chưởng quầy Ly, nàng ra tay cứu hắn, hắn nhận ra mũi tên Hỏa Vũ kia là do Tam muội chân hỏa biến thành. Có thể khống chế tam muội chân hỏa trên trời dưới đất chỉ có vài người, mà lấy tên làm vũ khí chỉ có một mình Cửu Thiên Huyền Nữ [1'>. Chưởng quầy Ly chưa đầy hai ngàn tuổi, tuyệt đối không thể là Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng nàng có thể khống chế tên Hỏa Vũ thì nhất định có chút quan hệ với Cửu Thiên Huyền Nữ, có lẽ là thầy trò, có lẽ là cùng tộc, hoặc có lẽ là ngẫu nhiên được Huyền Nữ chỉ điểm. Dù là khả năng nào, chưởng quầy Ly cũng sẽ không phải yêu ma làm hại tam giới. Hắn nên cược một phen?
Thanh Vũ nhìn Bạch Bạch vẫn đi theo phía sau nàng, trong lòng yên tâm một nửa, mà chưởng quầy Ly dường như cũng không có ý làm hại nàng, nàng có thể an tâm thêm một phần nữa. Nhưng rốt cuộc chưởng quầy Ly muốn dẫn nàng đi đâu? Nàng không muốn đi! Nàng muốn ở lại Thục . Vì sao chưởng quầy Ly lại nói sẽ đưa nàng đến một nơi tuyệt đối an toàn? An toàn của nàng quan trọng như vậy sao? Nàng không hiểu, hoàn toàn không hiểu, những chuyện gần đây phát sinh liên tiếp nàng cũng đều không hiểu, thật mơ hồ không rõ.
“Chưởng quầy Ly, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?” Thanh Vũ hoang mang lo sợ, run rẩy hỏi.
Chưởng quầy Ly đáp:“Đến núi Thiên Ngu.”
Thanh Vũ nghi hoặc khó hiểu, núi Thiên Ngu, nàng chưa nghe tên ngọn núi này bao giờ, là kiến thức của nàng quá ít sao?
Chưởng quầy Ly cười nhạt, liếc Bạch Bạch một cái, giải thích với Thanh Vũ:“Núi Thiên Ngu từng là nơi Tử Hư Nguyên Quân tu hành trước khi phi thăng, dưới chân núi nhiều sông nước, người phàm không thể vào. Tử Hư Nguyên Quân vì thanh tịnh, đã lập rất nhiều kết giới mạnh trên núi, các loại yêu ma thần tiên không được Nguyên quân đồng ý đều không thể lên núi. Sau khi Nguyên quân phi thăng, nhiều pháp thuật điển tịch lúc tu đạo vẫn còn để lại ở trong núi Thiên Ngu, để bảo vệ điển tịch này, kết giới trên núi vẫn được giữ lại.”
Bạch Bạch vừa nghe, vừa nghĩ, núi Thiên Ngu quả thật là nơi an toàn, kết giới của Tử Hư Nguyên Quân ngay cả thượng thần đều khó giải, chớ nói đến yêu ma quỷ quái khác.
Chưởng quầy Ly nói với Thanh Vũ:“Ta đưa cô đến núi Thiên Ngu thứ nhất là vì suy nghĩ cho an toàn của cô; thứ hai, cô thiên tư hơn người, nếu có thể dựa theo điển tịch trong núi tu luyện đạo pháp, không lâu sẽ có thể có nền tảng, đến lúc đó vừa có thể bảo vệ mình vừa bảo vệ người khác, chẳng lẽ không đẹp cả đôi đường sao?”
Thanh Vũ nghĩ nghĩ, hơi gật đầu, chưởng quầy Ly nói rất có lý, nàng không tìm ra chút bất ổn nào. Nhưng trong lòng nàng vẫn rầu rĩ, nàng không muốn vì an toàn của bản thân mà trốn đi, không muốn tách biệt với thế giới. Nàng và Bạch Bạch trốn vào núi Thiên Ngu, vậy Tòng Tố phải làm sao?
Không lâu sau bọn họ tới chân núi núi Thiên Ngu, chưởng quầy Ly cùng Thanh Vũ hạ xuống, cảm giác được chạm chân xuống đất làm cho Thanh Vũ không tự chủ nhẹ nhàng thở ra.
Chưởng quầy Ly bỗng buông Thanh Vũ ra, nàng không chút nghĩ ngợi liền nhào vào Bạch Bạch, bản năng thoát khỏi khống chế của chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly không vội không giận, chậm rãi nói:“Ta có thể mở kết giới cho các ngươi tiến vào núi Thiên Ngu, nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc trên núi tuyết Tây Lĩnh đã xảy ra chuyện gì? Đám yêu ma vì sao đánh giết lẫn nhau?”
Bạch Bạch nói:“Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?”
Chưởng quầy Ly khẽ cười một tiếng, yên lặng niệm hai câu chú văn, dòng nước dưới chân núi Thiên Ngu lập tức thay đổi, cuộn ra một con đường để lên núi,“Giờ có thể nói chưa?”
Tử Hư Nguyên Quân phi thăng chưa lâu, chỉ khoảng một ngàn năm trăm năm mà thôi, lúc nàng đắc đạo phi thăng Sí Hoàng đã lẫn vào nhân gian nên chưa từng gặp.