
n đỉnh đầu của Tô Dịch Thừa truyền tới, có chút
thanh thúy, có chút dễ nghe.
Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, thế này mới thấy An Nhiên đã tỉnh lại, đang mở to đôi
mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười. Bậc dậy thăm dò đi qua hôn môi của cô,
một hồi lâu mới buông cô ra, tay thay cô chải chuốt lại mấy sợi tóc rơi loạn.
Nhẹ giọng hơi có chút xin lỗi nói: "Đánh thức em?"
An Nhiên cười khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn trước mắt, lại nhìn anh có chút đau
lòng nói: "Lại về muộn như vậy."
Không có trả lời câu hỏi của cô, cũng không có đi trước tắm rửa thay quần áo,
chỉ cởi giầy, cởi áo vét, trực tiếp ở trên giường giang tay kéo cô vào trong
ngực, để cho cô gối đầu trong ngực của mình. Cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, hỏi:
"Hôm nay vẫn còn nôn dữ dội sao?"
Tựa vào trong ngực anh, An Nhiên gật gật đầu, chậm rãi từ từ nhắm hai mắt,
nội tâm có một loại an tâm nói không lên lời. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ
cười lên tiếng, đưa tay tức giận vỗ xuống ngực của anh, nói: "Hừ hừ, đều là anh
không tốt, em như vậy đều không phải là vì anh 'tiểu tình nhân' làm hại." Sợ
đánh đau anh, nên tay đấm căn bản cũng không nặng.
Tô Dịch Thừa buồn cười, đem cô ôm càng chặt, chủ động thừa nhận sai lầm, nói:
"Ừ, là anh không tốt."
"Quên đi, tha thứ cho anh, nhìn thái độ nhận sai lầm của anh cũng không tệ
lắm." Rồi lại ngáp một cái, mỗ nhân nào đó cố ý khoa trương rất nhiều. Kỳ thật,
trong bụng trừ bỏ là 'tiểu tình nhân' của anh, chẳng phải cũng là bảo bối của cô
sao.
Tô Dịch Thừa cũng không đi phản bác cô, theo cô, chỉ cần cô cao hứng là được.
Nhưng mà ôm cô, mới biết được dạo này cô gầy đi rất nhiều, chân mày không khỏi
nhíu chặt lại, rõ ràng là người mang thai, sao bế lên lại có cảm giác gầy hơn so
với lúc trước, chỉ kém nước nhìn thấy xương cốt trong người.
Có chút đau lòng ở bên tai cô nói: "Vợ à, tranh thủ thời gian chúng ta đi ra
ngoài chơi một chút nhé." Cả ngày buồn ở một chỗ quả thật đã đem cô buồn hỏng
rồi, đi ra nhìn một chút, kéo lại tâm tình của cô, đồng thời, có lẽ sẽ kéo lại
khẩu vị của cô.
Trong lòng An Nhiên có chút mệt, hôm nay không có ngủ bao lâu, cơ hồ buổi
sáng ăn được chút gì thì đều nôn hết ra, ngửi được một chút mùi vị thì liền nôn
đến khó chịu rất lâu, nhưng mà không ăn thì lại đói lả, ăn thì lại không có khẩu
vị. Bất quá vì cục cưng trong bụng của mình, cô cố gắng ăn rất nhiều, đương
nhiên, nôn càng nhiều. Như vậy hôm nay cô vừa ăn xong lại nôn hết cùng một lúc,
ngay cả thời gian mệt mỏi rã rời cũng không có, bây giờ thật là có chút mệt.
Mang theo ủ rũ, An Nhiên mở miệng hỏi: "Anh có thời gian sao?" Dạo này anh
đều rất bận, tuy rằng không đến mức như lúc đầu, nhưng cũng không có một chút
thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày là rất sớm đi tới văn phòng, đương nhiên, trở về
cũng không tính sớm, chỉ là so với lúc trước cũng tốt hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa có chút áy náy: "Thực sự là anh không đúng, anh đều
không có thời gian ở cùng em." Đoạn thời gian này, anh quả thật vẫn không có
thời gian tốt ở bên cạnh cô, đều nói khi nữ nhân mang thai tâm tư rất yếu đuỗi
mẫn cảm, thường xuyên cảm giác được cô đơn cùng tịch mịch, so với lúc bình
thường càng cần có người ở bên cạnh cô, nhưng mà về điểm này, hắn tựa hồ thật sự
làm không tốt, cũng không tính là một người chồng đủ tư cách.
"Đứa ngốc, anh đang phấn đấu cho chính chúng ta thôi." An Nhiên cười khẽ nói,
tay kéo lấy tay của anh cùng nhau đặt trên bụng nhỏ của chính mình, đầu cọ cọ
trong ngực của anh, sau đó hơi hơi nhắm mắt lại, tuy rằng rất muốn ở cùng anh
trong chốc lát, nhưng mà mí mắt thật sự rất nặng, tiểu bảo bối trong bụng đang
gọi cô đi ngủ đây.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, bàn tay to lớn nhẹ vỗ về vụng của cô, cùng cục cưng
trong bụng làm tiếp xúc thân mật trước.
Một hồi lâu sau mới lại ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: "An Nhiên, cuối tuần chúng
ta đi ra ngoài đi dạo đi, nhìn núi, nhìn biển, muốn đi nơi nào cũng đều có thể,
có được không?" Cùng cô giải sầu, coi như đồng nghiệp thay mình giải quyết một
chút công việc của anh, điều hòa chút ít.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, lại một hồi lâu cũng không có nghe được câu trả lời,
thử thăm dò nhẹ gọi: "An Nhiên?"
Bé yêu trong lòng tựa hồ có nghe được, cọ cọ trong ngực của anh, sau đó mới
nỉ non nói một tiếng: "Dịch Thừa..." Rồi im lặng lại, căn bản chính là đang nói
mê.
Tô Dịch Thừa thấy thế này mới cúi đầu, mới thấy người trong ngực sớm đã mắt
nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu ra, lắng nghe, còn có thể nghe thấy
tiếng ngáy có chút ngây thơ của cô, khẽ tinh tế, rất nhẹ, rất nhẹ.
Bật cười lắc đầu, cúi đầu hôn xuống đôi môi hơi hơi mở ra của cô, chỉ thấy cô
ngậm lại miệng của mình, cái miệng nhỏ nhắn than thở cong lên, nhìn thật là quá
đáng yêu.
Đem động tác thả tới nhẹ nhàng nhất, sau đó chậm rãi rút đi tay ở dưới cổ của
cô, nhẹ nhàng đem đầu của cô gối lên gối đầu mềm mại. Rồi mới thả nhẹ động tác
xuống giường, từ trong tủ quần áo lấy quần áo ngủ để tắm rửa, trực tiếp vào
phòng tắm.
Ngày thứ hai lúc An Nhiên tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã đi làm sớm, xoa đôi mắt có
chút mơ mơ