
g trong phòng khách chờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
cửa, giống như sau một khác nữa cửa sẽ mở ra, sau đó Tô Dịch Thừa sẽ mỉm cười từ
bên ngoài đi vào.
Chờ chờ, cũng không biết qua bao lâu, mí mắt lại bắt đầu càng ngày càng trầm
trọng, cuối cùng chống không được khốn ý, liền như vậy mơ mơ màng màng nằm tựa
vào trên ghế sa lông ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng An Nhiên chỉ cảm thấy một trận mê muội, sau đó mí mắt khẽ
giật giật, sâu kín tỉnh lại, đang lúc mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy gương mặt
tuấn tú của Tô Dịch Thừa đang ở trước mắt của mình, mà giờ khắc này mình đang bị
anh treo trên bầu trời ôm lấy thắt lưng.
"Dịch Thừa?" An Nhiên rù rì khẽ gọi, đưa tay nhẹ nhàng đi đến đụng vào mặt
của anh, xác định không phải là của mình nằm mơ thấy, giờ phút này người đang ôm
mình chính là Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa quay đầu, nhàn nhạt ôn hòa mỉm cười cùng cô, nhưng có chút xin
lỗi nói: "Thật xin lỗi, anh về trễ." Ôm cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đem cô
đặt trên giường.
An Nhiên nhìn anh, có chút ủy khuất nói: "Bọn em chờ anh thật lâu, gọi điện
thoại cho anh không ai nghe máy, em cũng không biết anh có phải xảy ra chuyện gì
không, thật lo lắng."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn lên trán của cô, thấp lẩm bẩm nói: "Thật
xin lỗi, tạm thời xảy ra chút chuyện, điện thoại di động cũng để ở trong phòng
làm việc rồi, cho nên mới không có nhận được điện thoại của em, xin lỗi, để em
lo lắng như vậy."
An Nhiên lắc đầu, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên, chỉ hỏi: "Chuyện
xử lý tốt sao? Không có chuyện gì chứ?" Cô chỉ là lo lắng anh xảy ra chuyện gì
mình không biết, hiện tại anh trở lại, biết anh không có chuyện gì rồi, cô cũng
yên lòng.
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt gật đầu với cô, nói: "Ừ, đều xử lý tốt, không có
chuyện gì."
An Nhiên khẽ cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, nửa chống người muốn ngồi
dậy, hỏi: "Anh ăn tối chưa? Có phải quá bận rộn hay không?"
Tô Dịch Thừa cười cười, ấn lấy cô không để cho cô ngồi dậy, vừa nói: "Đừng,
đừng lo lắng cho anh, anh sẽ tự mình chuẩn bị đồ ăn."
An Nhiên lắc đầu, sờ sờ bụng, cười khẽ le lưỡi nói: "Em cũng còn không có ăn,
em cũng thật là đói."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, có chút không đồng ý nói: "Em đã trễ thế này
còn không có ăn, em không biết mình hiện tại đang mang thai không? Sao có thể để
đói bụng như vậy?"
An Nhiên bĩu môi nói: "Em chờ anh trở về nha, ai biết làm sao cũng đợi không
được."
Khẽ thở dài một tiếng, Tô Dịch Thừa vuốt mặt của cô nói: "Em hiện tại không
giống với lúc bình thường, sau này đừng chờ anh, ít nhất đừng để đói bụng chờ
anh, biết không?"
An Nhiên gật đầu, sau đó nở nụ cười nói: "Tối nay món ăn tất cả là do em làm,
ở trong tủ lạnh, chờ một chút lấy ra hâm lại có thể ăn, mùi vị không tệ nha."
Trong giọng nói còn mang theo tự hào.
Tô Dịch Thừa cũng cười, ngắt cái mũi của cô, nói: "Anh đi hâm nóng thức ăn,
em ở đây, rhâm nóng xong anh mang cho em."
An Nhiên gật đầu, cười vẻ mặt thỏa mãn.
Sáng ngày thứ hai tới lúc Tô Dịch Thừa đã đi làm, lúc An Nhiên còn đang đánh
răng Lâm Lệ gọi điện thoại tới, giọng nói rất gấp.
"An tử, mi xem đoạn video trên mạng hôm nay chưa?"
"An tử, mi xem đoạn video trên mạng hôm nay chưa?"
"Video gì?" An Nhiên khó hiểu, đừng nói cô vừa mới dậy, cho dù đã dậy lâu
rồi, gần đây vì mang thai nêncô không mở máy vi tính, chuyện video gì đó cô căn
bản là không thể nào biết được.
Lâm Lệ ở bên kia điện thoại dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, im lặng một
lúc, cuối cùng nặng nề mở miệng, hỏi: "An tử, tối hôm qua Tô Dịch Thừa có về nhà
chứ?"
Giọng điệu của Lâm Lệ có chút ngưng trọng, không hề phù hợp với tính cách tùy
tùy tiện tiện bình thường của cô ấy. Giọng cô ấy thế này lại khiến An Nhiên
không yên lòng, không xác định hỏi: "Lâm Lệ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay
không?"
Lâm Lệ cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà khẳng định nói: "tối qua
Tô Dịch Thừa không về nhà có phải không."
"Tối qua Dịch Thừa có về." An Nhiên nói: "chỉ là hơi muộn." Cô còn nhớ rõ khi
Tô Dịch Thừa ôm mình về phòng, mình có tỉnh đã là không giờ ba mươi phút.
"Ha ha." Lâm Lệ ở bên kia điện thoại cười lạnh.
An Nhiên cau mày: "Lâm Lệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải liên quan đến
Dịch Thừa hay không?" Cô ấy hỏi tối qua Tô Dịch Thừa có về hay không, hẳn thật
sự liên quan đến Dịch Thừa. Chẳng lẽ là tối hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì
rồi? Video trong lời của Lâm Lệ là về Dịch Thừa?
Lâm Lệ im lặng, một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: "An tử, nếu mà
có thể ta cũng không muốn nói cho mi biết, nhưng mà bây giờ chuyện này đã ầm ĩ
cả đến mức cả Giang Thành đều biết rồi, cho dù ta không nói cho mi, người khác
cũng sẽ báo cho mi."
"Rốt cuộc là chuyện gì!" An Nhiên không biết rốt cuộc là Lâm Lệ muốn nói gì
với cô, nhưng mà trong lòng luôn âm ỉ có cảm giác bất an, có phần sợ hãi chuyện
Lâm Lệ muốn nói với cô.
"An tử, mi đồng ý với ta đừng quá kích động, không vì những cái khác, cũng
phải nghĩ đến đứa bé trong bụng mình." Lâm Lệ không yên lòng nói.
"Lâm Lệ!" An Nhiên tức giận