
ột
chút, định mở miệng nói tạm biệt thì điện thoại reo, lại là Lâm Lệ, chắc là dặn
cô đừng quên buổi xem mắt ngày mai.
Gật đầu với Lăng Lâm, rồi cầm điện thoại
đứng lên rời đi, nhấn nút nghe, vừa đi vừa nói chuyện: “uy, đại tiểu thư của ta,
mi lại làm sao nữa.”
“An tử, ta vừa …” bên kia điện thoại, Lâm Lệ không nói
chuyện điên điên khùng khùng như xưa mà ấp a ấp úng ngoài ý muốn.
“Ừ?” An
Nhiên đáp hỏi, sao cô lại cảm thấy hôm nay Lâm Lệ hơi là lạ, hỏi: “mi vừa làm
sao?”
“Ta vừa …” Lâm Lệ ấp a ấp úng như là đang cân nhắc, cuối cùng như là hạ
quyết tâm, nhanh chóng nói: “Ta vừa mới trông thấy Mạc Phi rồi!”
Tốc độ nói
nhanh chóng đến mức suýt nữa An Nhiên không nghe ra cô đang nói cái gì, nhưng là
tốc độ đó cuối cùng vẫn không đủ nhanh, An Nhiên nghe được, hiểu được, cô nói cô
đã trông thấy Mạc Phi rồi!
An Nhiên im lặng, không đáp lời gì mà chỉ im lặng,
chính cô cũng không để ý tới sức tay nắm điện thoại di động đã vô ý tăng
lên.
“An tử?” Bên kia điện thoại Lâm Lệ không nghe thấy An Nhiên đáp lại,
không khỏi sốt ruột mà kêu lên. Cô hối hận, có lẽ cô căn bản không nên nói cho
cô ấy biết.
“Ừ, ta vẫn nghe.” An Nhiên trả lời, giọng nói bình tĩnh đến bất
ngờ, chẳng qua Lâm Lệ không biết, giờ phút này cô nắm điện thoại di động mạnh
đến thế nào.
“An tử … mi không sao chứ?” Lâm Lệ vẫn có chút lo lắng, cô thật
hối hận, trong lòng hận đến tự mắng mình mấy trăm, mấy ngàn lần, biết rõ người
đàn ông kia làm tổn thương cô ấy sâu sắc như thế nào, chỉ trách mồm miệng mình,
chuyện gì cũng không giấu được.
“Ha ha, ta có thể có chuyện gì?” An Nhiên
cười khan, chính cô cũng cảm thấy nụ cười kia giả tạo như thế nào, nhưng còn
muốn cậy mạnh nói tiếp: “thế nào, mi nói chuyện với anh ta ư, nhiều năm như vậy
rồi, anh ta có thay đổi gì không a.”
“Ta mới không nói chuyện với người tham
mộ hư vinh, thấy lợi quên nghĩa như thế, quả thật là làm nhục chính mình.” Lâm
Lệ tức giận nói.
An Nhiên cười gượng, không nói gì. Thật ra thì Lâm Lệ nói
cho cô biết cũng tốt, đúng là trái đất tròn, hồi đó anh ta tốt nghiệp liền đi
Mỹ, cho nên sáu năm qua chưa từng gặp lại, nhưng mà bây giờ ở cùng một thành
phố, nếu anh ta đã trở lại, còn gặp được Lâm Lệ, thì đoán chắc cũng có thể đụng
phải mình, thay vì đến lúc đó mình không biết làm sao, hiện tại biết rồi, cứ coi
như là đã có chuẩn bị.
“An tử, buổi tối chúng ta đi quán bar chứ, ta và mi
uống rượu, không say không về!” Lâm Lệ nói năng hùng hồn, thật ra là không yên
tâm cô, sợ cô suy nghĩ lung tung.
An Nhiên cười, không phải là cười gượng,
lần này là vui vẻ, cảm giác có một người bạn quan tâm như vậy thật là tốt. Tâm
tình cũng buông lỏng hơn chút, nói: “ta thực sự không sao, còn nói không say
không về, cũng không nghĩ tình cảnh của mình hiện tại, mi không thương tiếc bản
thân thì ta cũng mặc kệ, nhưng mi đừng làm hại oan con gái ta, nếu không ta sẽ
lo lắng, ngày mai ta còn phải đi gặp con rùa vàng kia nữa, ta thực sự muốn thành
công đó.”
“Ai, mi không có chuyện gì thật chứ, đừng có nói miệng đó.” Đầu dây
bên kia, Lâm Lệ thầm nói.
An Nhiên đi đến cuối hành lang, nhìn ra bầu trời
bao la ngoài kia, thở dài nói: “Lâm Lệ, trước đây ta không buông tay được là ta
ngu ngốc, nhưng bây giờ đã sáu năm rồi, cũng đủ rồi, ta sẽ không để mình ngu
ngốc như vậy nữa, không phải vì mình, thì cũng vì cha mẹ mà học thông minh hơn
một chút.”
Bên kia đầu dây Lâm Lệ im lặng một lát, một lúc lâu sau mới mở
miệng, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “mi nha, nên sớm học thông
minh tí đi.” An Nhiên biết Mạc Phi trở lại thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ gặp nhau, nhưng cô
không ngờ lần gặp mặt này lại đến sớm như thế, đột nhiên như thế. Dù buổi trưa
khi nói chuyện với Lâm Lệ, cô đảm bảo mình không sao, mình đã buông tay, gặp mặt
lần nữa cũng có thể ung dung mà đối mặt với người đàn ông kia, nhưng cuối cùng
cô vẫn có phần rối loạn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, cô có phần rối bời
không biết làm sao.
An Nhiên nhìn Mạc Phi đứng trước mắt, mặt anh ta không
thay đổi bao nhiêu, vẫn đẹp trai anh tuấn như cũ nhưng khí chất thì thay đổi rất
nhiều, người thanh niên tuổi trẻ rực rỡ như ánh mặt trời, giờ này đã thêm phần
trưởng thành, chững chạc, còn có thêm sự thâm thúy nơi đáy mắt mà cô không thấy
rõ.
Trong lòng An Nhiên biết rõ mình phải làm như không quen biết, sau đó mặt
lạnh thờ ơ đi qua, không thèm nhìn anh ta một cái. Nhưng hai chân lại không chịu
sự ra lệnh của bộ não mà như ghim chặt xuống mặt đất, muốn dịch chuyển nhưng
không nhúc nhích được, mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, tự hồ muốn nhìn rõ toàn bộ
thay đổi trên người anh ta trong sáu năm qua.
Mạc Phi nhìn cô, khóe miệng
nhếch lên, hai tay nắm thật chặt như là đè nén cái gì. Cô thay đổi, anh không
nói được là thay đổi ở đâu, dù sao cũng không giống trước đây, An Nhiên hôm nay
không còn là An Nhiên thường tựa vào lồng ngực anh cười vui vẻ trước
kia.
Giang Thành cũng không lớn, nếu là sáu năm trước muốn tìm một người thì
khó như lên trời, nhưng bây giờ anh chỉ cần nói một câu, đơn giản đến khôn