
n Kiệt vội vàng giải thích:
“Không cần không cần, lúc vừa vào phòng vệ sinh, có cuộc gọi của lãnh đạo gọi
tới cho nên nói chuyện một lát.”
An Nhiên gật đầu, lấy túi, nói với anh ta:
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được, tôi đi tính tiền trước.” Lâm An Kiệt gật đầu,
định đi đến quầy phục vụ.
“Không cần, hóa đơn tôi đã thanh toán rồi.” An
Nhiên gọi lại hắn.
“Ách.” Lâm An Kiệt làm ra vẻ sửng sốt, sau đó nói: “Sao có
thể để con gái trả tiền, bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô.” Vừa vừa nói vừa định
mở ví lấy tiền cho cô.
“Lần sau đi, lần sau đến anh mời tôi, có đi có lại
mà.” An Nhiên cười, nói như vậy.
Lâm An Kiệt cũng không cố chấp, gật đầu lia
lịa nói được.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Lâm An Kiệt đề nghị cùng đi dạo một
chút, thật ra thì anh ta không nói ra miệng là vì bên này đỗ xe bị thu phí, anh
ta dừng xe ở một con phố phía trước cách chỗ này khoảng mười phút đi bộ.
An
Nhiên gật đầu, buổi tối ăn hơi nhiều, cô có thể xem như là vận động một chút sau
khi ăn xong cũng thích hợp.
Hai người đi song song với nhau, không nói
chuyện, bầu không khí trở nên không tự nhiên. An Nhiên vốn là người tương đối bị
động trong chuyện tình cảm, việc tự tìm kiếm đề tài nói chuyện vốn không phải là
điểm mạnh của cô, trong lúc An Nhiên đang khổ não xem phải nói chuyện gì thì hai
người đã đi vào một con phố hơi tối tăm, tay đột nhiên bị nắm lấy, sức lực có
phần mạnh mẽ.
“Ách…” An Nhiên sững sờ ngẩng đầu, có phần không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Lâm An Kiệt nhìn cô chằm chằm, sắc mặt có chút kì lạ.
“Lâm, Lâm …
Lâm An Kiệt?” An Nhiên mở miệng gọi anh ta, đưa tay muốn tránh thoát khỏi tay
anh ta.
Lâm An Kiệt nhìn cô không nói tiếng nào, nuốt một ngụm nước bọt, đột
nhiên ôm An Nhiên, định tiến lên hôn cô.
An Nhiên sợ, dùng sức muốn đẩy anh
ta ra nhưng bất đắc dĩ không so được với sức lực của anh ta, đành tránh né, cái
hôn của Lâm An Kiệt cuối cùng vẫn rơi trên gương mặt An Nhiên, cảm giác tiếp xúc
với đôi môi kia chỉ khiến cho An Nhiên cảm thấy buồn nôn.
“Thả, thả tôi ra.”
An Nhiên gấp rút đến muốn khóc, tay không ngừng đập vào Lâm An Kiệt, thật ra thì
đi giày cao gót, An Nhiên cũng cao gần bằng Lâm An Kiệt, chẳng qua là sức lực
con gái không bằng con trai, cô không tránh thoát được anh ta.
“Thả cô ấy
ra.” Đột nhiên một tiếng nói của đàn ông trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía
sau, ở con đường trong bóng tối này thì có phần đột ngột. Thanh âm lạnh lùng đều khiến An Nhiên và Lâm An Kiệt sửng sốt.
Dưới ngọn đèn
lờ mờ, An Nhiên chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chỗ cách bọn họ vài
mét, ánh đèn quá tối tăm mà sau lưng anh ta lại sáng sủa, An Nhiên cũng không
thấy rõ hình dáng của anh ta. Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng, An
Nhiên nhanh chóng ý thức được hoàn cảnh của mình, liền mạnh mẽ đẩy Lâm An Kiệt
ra, đứng cách xa anh ta vài mét.
“Ai đó, tôi và bạn gái thân mật thì liên
quan gì đến anh.” Lâm An Kiệt xoay người, đi đến chỗ người đàn ông kia, giọng
nói rất hung hăng, hiển nhiên là rất khó chịu với người quấy rầy chuyện tốt của
anh ta.
“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Ở một bên An Nhiên vội vàng mở miệng
giải thích, làm rõ quan hệ của cô và Lâm An Kiệt. Vốn tính hẹn hò với anh ta một
chút, nhưng bây giờ thật sự không cần thiết nữa.
Người đàn ông trong bóng tối
nhìn về phía Lâm An Kiệt, mở miệng nói: “Anh nghe thấy chứ?” Vừa nói, vừa lấy
điện thoại di động, đưa tay lên làm ra vẻ muốn nhấn phím báo cảnh sát.
“Chờ
một chút.” Lâm An Kiệt cho là anh ta muốn báo cảnh sát, vội vàng mở miệng gọi
lại, anh ta là nhân viên công vụ, nửa năm sau chuẩn bị được thăng chức phó
phòng, không thể chọc vào chuyện phạm pháp như vậy. Sau đó quay đầu nhìn An
Nhiên một cái, khẽ nguyền rủa rồi nhanh chân bỏ đi.
Đợi khi Lâm An Kiệt đi,
người đàn ông kia từng bước đi đến chỗ An Nhiên.
Đến gần, An Nhiên mới nhìn
thấy rõ gương mặt cực kỳ anh tuấn của anh ta, lông mày đen nhánh, ánh mắt thâm
thúy, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, là một mỹ nam hiếm gặp.
“Cô không sao
chứ?” Người đàn ông mở miệng, thanh âm không lạnh lùng như vừa rồi, lời hỏi thăm
nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
An Nhiên ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp,
vội lắc đầu, nói: “Không sao, không có việc gì, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn
anh!”
Người đàn ông cười dịu dàng, lắc đầu, xoay người muốn đi, rồi đột nhiên
nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hỏi: “Cần tôi đưa cô về không?”
An Nhiên
có phần vẫn ở trạng thái ngẩn người, nghe anh ta hỏi, liền vội vàng lắc đầu từ
chối, nói: “Không, không cần, tự tôi có thể đi về.” Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi
khiến cô có chút sợ, nhưng cô còn không nhu nhược đến mức không thể tự về nhà,
hơn nữa cô và anh ta vốn không quen biết, làm sao lại không biết xấu hổ mà làm
phiền người ta.
Người đàn ông thu vào trong mắt những bối rối của cô, khóe
miệng nhếch lên, mỉm cười nói: “Người đàn ông kia không thích hợp với cô.” Nói
xong, cũng không đợi An Nhiên phản ứng gì thì đã xoay người rời khỏi cái hẻm nhỏ
u ám này.
An Nhiên sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, từ đầu đến cuối cũng
khô