
không phải là thích A Hải đi?
Lạc Vân Hải đầu bốc lên vạch đen, ánh mắt kinh ngạc của cô gái này làm anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Muốn biết sao?"
"Tôi đương nhiên muốn biết!"
"Đi theo tôi!" Một tên con trai đứng dậy kéo tay của cô bé, rón ra rón rén lẻn vào phòng Hạ Nguyệt Đình, thấy người ở bên trong tắm, liền nhìn cái điện thoại ở trên giường, lặng lẽ cầm lên mở ra, phát hiện còn có một tin nhắn chưa phát ra ngoài .
‘ Em có thể xử lý chuyện phòng bếp giúp anh, cũng có thể sanh con dưỡng cái giúp anh, anh mệt mỏi, em có thể xoa vai đấm chân cho anh, anh đói bụng, em có thể nấu cơm cho anh ăn, anh không vui, có thể mắng em, đánh em cũng không sao, em không biết mình đã làm sai chuyện gì, ba năm, thật phải chia tay như vậy sao. . . . . . ’
Hạ Mộng Lộ cơ hồ vừa nhìn thấy tin nhắn đó liền trừng mắt, đoạt lấy, cắn răng nói: "Hạ Nguyệt Đình đáng chết, muốn ở cùng với tên cặn bả sao!" Lật tới tin nhắn phía trên một cái, nhìn thấy hàng chữ to đùng, làm cô trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.
‘ Đêm qua quả thật rất vui vẻ, chỉ là về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì, cứ như vậy đi! ’
Run rẩy môi mong đợi nhìn về phía anh nói: "Cái này rốt cuộc là ý gì?" Hẳn không phải như cô nghĩ chứ? Thấy bộ dáng A Hải khó có thể mở miệng, lo lắng hỏi: "Anh là đàn ông, anh nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là có ý tứ gì?"
Lạc Vân Hải vội ho một tiếng, quay đầu lúng túng nói: "Chính là ý cô nghĩ đó!"
"Tôi muốn chính là ý tứ kia?" Trong mắt nhất thời đầy tràn hơi nước, tiếp tục lật tin nhắn lên trên, đều là tin nhắn của người đàn ông kia, cái gì hối hận, cái gì muốn tiếp tục cùng Nguyệt Đình ở chung một chỗ, cái gì muốn có toàn bộ em ấy, cuối cùng là hẹn gặp nhau ở bến tàu, tên khốn kiếp này,còn muốn đánh dã chiến nữa sao, nghĩ vậy cô liền đứng dậy nhấc chân đạp cửa kiếng: "Hạ Nguyệt Đình, em ra đây cho chị, em nói cho chị biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trong phòng tắm, Nguyệt Đình tóm chặt khăn tắm, lắc đầu kêu gào nói: "Không cần chị lo!"
"Em cũng biết sợ sao? À? Không dám ra ngoài gặp người sao? Chị đã nói với em, Cố Vân Nam không phải đồ tốt, em xem hắn, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, nhìn như một tên du côn, làm một quán ăn phải đóng cửa mấy lần, nếu không phải là cha hắn chống cho hắn, thì đã sớm làm ăn xin đi, cả ngày ở đây quyến rũ con gái, làm sao em có thể ở cùng với hắn? Ba năm, con mẹ nó trước kia em bị đánh chưa đủ sao? Còn nhớ rõ lúc ấy là bị ai làm cho vào bệnh viện? Em nói đi, em nói cho chị!" Hung hăng lau đi nước mắt, dùng sức lôi kéo cửa, nhưng đối phương cũng không phải ngồi không, kéo thế nào cũng không ra, cuối cùng không lựa lời nói mắng: "Con mẹ nó em chính là bị coi thường, Hạ Nguyệt Đình, sớm biết em là người như vậy, nhà chúng tôi nói gì cũng sẽ không chứa chấp em, có bản lãnh em đợi mãi đi….."
Lạc Vân Hải mắng thầm một câu, mạnh mẽ che miệng cô lại, nhỏ giọng mắng: "Đầu cô bị kẹp cửa rồi hả? Lúc này em cô cần chính là an ủi, mà không phải chửi rủa!"
Quả nhiên, Hạ Nguyệt Đình buông lỏng tay ra, như chịu đựng cái gì ngồi xổm xuống, khàn khàn nói: "Đúng vậy, em chính là đê tiện, vậy thì thế nào? Chị cho rằng em rất muốn đợi ở chỗ này sao oa oa oa oa này hơn mười năm em đi theo làm việc, có oán trách qua sao oa oa oa chị cho rằng em không muốn tiếp tục đi học sao? Nếu không phải là các người nói gì anh họ còn chưa cưới vợ, em sẽ nghĩ học sao? Oa oa oa chị hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu sao? Em chỉ muốn có một nhà chân chính thuộc về mình, mọi chuyện có thể do em quyết định, này cũng có lỗi sao?" Hạ Mộng Lộ đáng ghét, cư nhiên mắng cô đê tiện, Hạ Mộng Lộ đáng hận, tại sao có thể nói cô như vậy?
Hạ Mộng Lộ đưa tay che miệng lại nghẹn ngào ngồi xuống: "Chị cho là em giống như chị, không nghĩ đi học….. Em cảm giác chúng tôi đang hại em….. Cho là chúng tôi không coi em là người nhà, chỉ xem em là người làm miễn phí, Nguyệt Đình, em cũng quá không có lương tâm oa oa oa mẹ vì em thao tâm, bà ấy chính là sợ em có cảm giác này, chúng tôi cũng hi vọng em có thể buông ra, đem mình làm người trong nhà!"
"Oa oa oa em nên làm thế nào bây giờ? Chị nói cho em biết, nên làm cái gì đi? Chính bản thân anh ấy nói muốn kết hôn cùng em, nhưng hiện tại lại cùng người phụ nữ khác qua lại với nhau!" Ai tới nói cho cô biết, con đường sau này nên đi như thế nào?
Lạc Vân Hải day day thái dương, bên tai tất cả đều là tiếng than vãn của hai cô gái, kéo Hạ Mộng Lộ về phía sau nói: "Tìm hắn đi, Nguyệt Đình, cô mau chạy ra đây mặc quần áo tử tế!"
Hạ Mộng Lộ đưa tay đẩy ra: "Chỉ bằng anh? Tên kia không phải là người đứng đắn, cả ngày cùng nhóm bạn bè không tốt ở chung một chỗ, anh thật sự cho rằng hù dọa ba người kia đi là rất lợi hại sao? Lúc trước Cố Vân Nam đem tất cả cảnh sát đánh cho vào bệnh viện đấy!"
"Cô cứ như vậy xem thường tôi? Đứng lên!" Đã bị bắt nạt, còn phải im hơi lặng tiếng sao? Anh vĩnh viễn không làm được, trong mắt hiện ra tia lạnh, cả người tràn đầy sát khí.
Mộng Lộ hoài nghi nhìn về anh, có lẽ cô nên tin tưởng anh, trong nhà chỉ có duy nhất một người đàn ông, hít hít