
uyên luôn thể nhé_Bác Hoa đưa tô cháo nghi ngút khói cho hắn
-vâng….._hắn nhanh chóng bước lên cầu thang vào phòng nó. Hai chị nó cũng cùng theo sau
Mở cửa một cảnh tưởng đập vào mắt hắn. Nó vẫn nằm trê giường…tay gát lên tráng….mặt đỏ ửng…
Hắn tiến lại gần nó sờ vào mặc nó. Một cảm giác kì lạ nao nao khó tả.
-nóng quá_hắn lo lắng
Một cái gì đó đang chạm vào má nó…nó bất giát mở mắt ra…thật khó nhọc
-là anh àh_giọng khàng đặt
-cô sao rồi, nóng quá, đi bác sĩ thôi_hắn lo lắng áp tay lên trán nó
-thôi không sao đâu, hôm nay xin cho tôi nghĩ nhá_nó cười
-cô ăn đi này_hắn đưa tô cháo cho nó
Tay nó nhất lên còn không nổi nữa là…..
-anh để đó tí tôi ăn_nó khó nhọc nói
-cô thật không sao chứ…..thôi tui đưa cô đi bác sĩ_hắn định bế nó dậy
-không sao đâu, anh đi học đi trễ đấy
-em bệnh nặng lắm không Nguyên_hai chị nó tiến lại gần
-dạ….mau khỏe thôi hà, hai chị an tâm….ba người đi học đi kẻo trễ đấy…..nhớ xin phép cho em đấy…..
-nhưng….._hắn cắt ngang
-hai chị lôi anh ta đi lẹ đi trễ giờ_giọng nó yếu ớt đến tội
Hắn thật sự không muốn đi học đâu…..hắn lo cho nó lắm…..nhưng bị hai cô chị lôi đi một mạch
Mặc cho tô cháo có thơm ngon tới đâu….nó cũng không dủ sức để ăn….đau đầu nó lại tiếp tục chìm vào giất ngủ trong khó khăn.
-ủa Phong, Nguyên đâu_Trân Hạnh đứng chờ trước cửa lớp chờ đợi nó vào
-khỉ bệnh rùi_hắn thở dài
-bệnh_Trân Hạnh như hét lên
-uh, xem ra cũng khá nặng bảo đi bác sĩ mà không chịu_hắn tiếp tục thở dài đặt cặp xuống bàn
Mặc Trân Hạnh tái mét bặm môi suy nghĩ thì Hậu bước vào…..tiết học bắc đầu……
Ba tiết thật là lâu đối với Trân Hạnh lúc này…..bài tập có lên giải
không sai chỗ này cũng sai chỗ nọ….bọn nó đang lo lắng….lo cho bạn
nó…..ngay từ hôm qua đã thấy nó không ổn rùi, cái bóng liu xiu yếu ớt đi trong làng mưa…..con Nguyên cứng đầu_Trân thầm trách nó
Reenng ……….reenng…._chuông kết thúc tiết học cũng vang lên
Chỉ chờ có thế….Trân bật điện thoại ra gọi cho nó liền….Hạnh ngồi bên cạnh chờ đợi từng hồi chuông một
‘la lá la……….na na na’_điên thoại nó reng lên một hồi lâu nó cũng tỉnh
giất. Đầu nó đau quá….đau quá….nó quờ quạng quơ tay lên chiếc bàn đặt
bên cạnh….mắt nó vẫn nhắm nghiền. Lấy hết sức bật điện thoại lên
-a……lo_vẫn giọng đặt khàng
-CON NHỎ KIA SAO GIỜ NÀY MI MỚI NGHE HẢ_trân hét vào điện thoại
-ah…..xin….lỗi_nó cố nói lên từng tiếng một
-mi bệnh hả…..có nặng lắm không….sao giọng nghe kì vậy….ăn gì chưa….uống thuốc chưa….còn…_Trân sổ một tràng
-không…..sao đâu….đừng có lo
-giọng mi vậy mà không sao àh, hôm qua ta nghi lắm rùi…..cứng đầu
-ờ….không……
Cạch_nó làm rơi điện thoại xuống sán nhà. Cố quơ tay lấy nhưng mãi không thấy đâu….người nó như rơi xuống đất….
Rầm_nó rơi xuống đất thật…..đầu nó va vào chân giường….máu…máu bắt đầu
tuông chảy….nó đã đã tìm thấy được điện thoại nhưng tay nó không cho
phép nó làm thêm gì nữa…..nó ngất….tay vẫn nắm chặc chiếc điện thoại.
-alo,alo, mi có nghe không đó hả_Trân lo lắng….sao lâu thế nó không trả lời nữa….lại nghe như có tiếng gì rơi. Không chịu nổi nữa Hạnh giật lấy điện thoải của Trân
-mi có đó không trả lời ta đi_Hạnh mếu máo muốn khóc
Tít………….tít_mất tính hiệu. Hạnh òa lên khóc vô thức. cùng Trân chạy
đi…..hai nhóc chỉ muốn bay đến chỗ nó ngay. Ba anh chàng cũng không khắm khá hơn….nhất là hắn…..chạy theo hai nhóc kia
Phóng xe ra khỏi
trường mặc cho sự cản trở của bảo vệ…..bọn nó nhanh chóng tiến về khu
biệt thư nhà hắn….phóng lên phòng nó ngay…..
Cạch_ôi không phòng nó khóa rồi (chắc lúc sáng Đoan hay Nguyên bước ra vô tình khóa lại)
-Nguyên, mi nghe không mờ cửa , mở cửa_Trân Hạnh đâp cửa
Vẫn im lìm….không một tiếng động…không gian yên tĩnh đến ngộp thở….làm cả bọn càng lo lắng hơn.
-tránh ra_ba anh chàng hét lớn….chỉ còn cách tông cửa thôi.
Nhưng cánh cửa oái ăm này làm bằng gì không biết cứng như đá….đẩy mãi không hề suy suyển
Hắn chợt nhớ ra điều gì đó….phóng xuống nhà lục lọi….a đây rùi…chìa khóa các phòng trong nhà.
Khóa thì phải có chìa….một động tác nhẹ nhàng….cánh cửa đã ngoan ngõa mở ra.
Nó không nắm trên giường…..mà đã bình yên dưới đất….hắn bế nó lên…..máu của nó thấm vào vai hắn
-máu_Hạnh hét lên khi thấy đầu rớm máu thấm cả xuống sàn
Mọi người huýnh quán cả lên….bế tắc …..mọi suy nghĩ đều không biết đi đâu hế
-gọi bác sĩ_hắn hét lớn
-bác sĩ bác sĩ…._Trân tay rung lên bấm nhầm số đến ba lần
-mi cố lên chờ tí bác sĩ tới liền_Hạnh cầm tay nó lây mạnh cho nó tỉnh
Hắn vẫn ôm nó vào lòng không nói gì…..nhưng lòng như lửa đốt nắm chặt tay nó
Công sức của Hạnh quả không vô ích….mắc nó hơi nhấp nháy mở ra
-đau……quá_giọng nó yếu ớt đến nổi chỉ có thể kề sát tai mà nghe
-mi tỉnh rối đấy hả, mi nghe ta nói gì không_Trân mừng rỡ lây nó mạnh hơn
-đau đau quá….._nó vẫn mê man
-mi có nghe ta nói gì không?_Hạnh
-uh……đừng……nói…..cho…..gia…..đì nh…..ta ….ở ….Hà….Nội_nó cố gắng nặn
ra…nặn ra ….câu nói…._nó biết nhà nó nghe thấy tin nó bệnh nặng thế
này…..chắc phóng cả hỏa tiễn lên đây luôn quá….nó không muốn thế….không
mu