
tinh thần như thế nào!
Nếu
anh chàng trước mặt này nói thật, An Húc Dương thật sự là Bạch Sùng
Tước đã biến mất sáu năm trước, hậu quả chắc chắn không thể tưởng
tượng được! Kỷ Hiểu Nguyệt đã ném cái tên này vào sổ đen vô số lần
rồi, có khi cô sẽ “băm vằm chém vụn” anh ta ra cũng nên!
Hoa Hồ
Điệp thầm khóc thương cho anh chàng đẹp trai trước mặt.
“Hoa
Hồ Điệp, nếu thói quen cũ của cậu vẫn chưa thay đổi, tôi cũng không
ngại làm bà mối giúp cậu. Cậu thích Tề Hạo phải không? Tôi có thể
tạo vài cơ hội giúp cậu, nhưng với điều kiện là những công việc tối
hôm nay cậu phải làm hết”. An Húc Dương đẩy chồng tài liệu phía Kỷ
Hiểu Nguyệt tới trước mặt Hoa Hồ Điệp.
“Cậu
nói sao? Cậu sẽ tạo cơ hội cho tôi và Tề Hạo ở chung sao?” Hoa Hồ
Điệp hoàn toàn quên mất cái gọi là “điều kiện” của An Húc Dương.
Chỉ mới nghe thấy cái tên “Tề Hạo” hai mắt anh chàng đã bắn ra vô số
trái tim màu hồng, quanh đầu là hàng ngàn ngôi sao lấp lánh đang bay
lượn.
“Đúng
thế”. An Húc Dương mỉm cười, quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Chúng
ta có thể ra ngoài một lát được không? Coi như cho anh một cơ hội giải
thích”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt là người thế nào chứ? Không cần biết người đàn ông này
có phải Bạch Sùng Tước trước kia cô thầm yêu hay không, quan trọng là
cô không phải ở lại đây làm việc cả đêm. Tìm được một người chết
thay lại không phải mời đi ăn đêm, trốn được đương nhiên cô muốn trốn
rồi!
Anh
chàng Hoa Hồ Điệp đáng thương! Sau này nhất định mình sẽ đối xử tốt
với cậu, đêm nay cậu chịu thiệt rồi!
Còn
lời giải thích của An Húc Dương thì...
Kỷ
Hiểu Nguyệt trong lòng thầm cười nhạt, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn
kia lại rất bình tĩnh, cô mỉm cười đáp: “Được!”
Không
ổn, không ổn rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt không thể dễ dàng vui vẻ đồng ý
như vậy được! Hoa Hồ Điệp cảm giác có người đã bị lừa!
Nhưng
mà...
“Đợi
một chút!” Hoa Hồ Điệp lớn tiếng gọi với theo hai người đang chuẩn
bị rời khỏi văn phòng.
“Làm
việc tốt nhé!” Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương không hẹn mà cùng quay
lại dặn dò.
“Làm
tốt đi, nhất định tôi sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên bất ngờ! Yên tâm!”
An Húc Dương an ủi.
Kỷ
Hiểu Nguyệt cũng đưa lời hứa hẹn: “Mình cũng vậy”.
Hoa Hồ
Điệp đau khổ cúi đầu tiếp tục công việc, sao có vẻ... người bị lừa
lại là anh chàng vậy nhỉ?
Mà,
cái câu “Mình cũng vậy” trước khi đi của Kỷ Hiểu Nguyệt là có ý
gì?
Mặc
kệ, dù sao anh chàng cũng đã xác định phải ở đây làm việc suốt đêm
rồi!
Kỷ
Hiểu Nguyệt đáng ghét, An Húc Dương đáng ghét, Bạch Sùng Tước đáng
ghét! A... a... a...!
Lại
có tiếng bước chân vọng đến, Hoa Hồ Điệp đang định hỏi sao hai người
nói chuyện nhanh vậy, thì người xuất hiện trước mặt khiến Hoa Hồ
Điệp ta mắt chữ O mồm cũng chữ O.
Dáng
người cao lớn, bước đi vững chãi, khí chất, cử chỉ khiến trái tim
người người loạn nhịp! Đây, đây, đây không phải là Tề Hạo sao?
An Húc
Dương làm việc hiệu quả thật đấy! Nhanh như vậy đã tạo được cơ hội
rồi!
Nhìn
thấy trước bàn làm việc không phải người mình mong đợi mà thay vào
đó là một anh chàng, Tề Hạo nhíu mày hỏi: “Kỷ Hiểu Nguyệt đâu?”
Lúc
Tề Hạo hỏi, hai mắt Hoa Hồ Điệp vẫn còn đang mở to, hồn phách bay
tán loạn nên câu trả lời hoàn toàn do phản xạ có điều kiện:
“Hả?
Hiểu Nguyệt à? Cô ấy đi ra ngoài với bạn trai rồi”.
“Bạn
trai?” Cô ấy có bạn trai rồi sao? Ánh mắt Tề Hạo đột nhiên lạnh
buốt.
“Cũng
không hẳn là bạn trai, đấy là bạn trai trước đây của cô ấy”. Hoa Hồ
Điệp cảm thấy hình như đã nói sai gì đó nên cố gắng sửa lại. Đáng
tiếc hồn phách anh chàng vẫn chưa trở lại, đầu óc vẫn đang trong
tình trạng chết máy.
“Bạn
trai trước đây?” Vì Tề Hạo đứng ngược sáng nên Hoa Hồ Điệp không nhìn
thấy sắc thái tình cảm trên gương mặt anh, nhưng trong đêm tối, khí
lạnh toát ra từ người này vẫn rất rõ ràng.
“Cũng
không hẳn là bạn trai trước đây, còn chưa chính thức nhận lời yêu thì
anh chàng đã biến mất không để lại chút thông tin, dấu vết gì. Nhưng
không hiểu tại sao giờ lại đột nhiên xuất hiện”. Hoa Hồ Điệp vẫn
trong tình trạng phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không thể khống
chế được những điều mình nói ra.
Vẫn
nói: “Trên chữ “sắc” (色) có
một cây đao (刀)”, anh
chàng Hoa Hồ Điệp vốn không thông minh, lại bị cây đao họ “sắc” kia
chặt tới chặt lui, còn có thể suy nghĩ được gì nữa!
Cái
tên ngu ngốc này rốt cuộc đang nói gì vậy? Tề Hạo nhìn Hoa Hồ Điệp
từ trên xuống dưới hỏi: “Vậy cậu là ai?”
“Tôi
là Hoa Hồ Điệp. Không phải, không phải, tôi là Hồ Điệp. “Hồ” trong
“Cổ Nguyệt hồ”, “Điệp” trong “phi điệp” (UFO). Hồ Điệp”. Đúng là một
đứa trẻ ngoan.
“Sao
cậu lại ở đây?”
“Tôi,
tôi, tôi... tôi đến làm một số việc giúp Hiểu Nguyệt”. Tổng giám đốc
Tề đang quan tâm đến anh chàng kìa! Cả thế giới trong giây lát lại
tràn ngập màu hồng.
“Cậu
là gì của cô ấy?” Giọng Tề Hạo đã trở nên vô cùng khó chịu. Không
ngờ lần đầu tiên mong nhớ một cô gái, liều mình đến gặp cô thì lại
bị hai gã đàn ông chặn đường!
“Tôi
là tỷ muội... à, không, không phải, là bạn của cô ấy!” Cuối cùng,
Hoa Hồ Điệp cũng nhận ra mình sai ở đâu.
“Bạn?”