
ốn gốc, đưa tiểu muội
lên dưỡng trên núi Đào Hoa mấy năm. Nhìn một cái, tiểu muội bây giờ đã không còn
giống chút nào của ngày trước. Không những không còn sợ nàng, mà còn chủ động
thân cận với nàng nữa.
Tô Mặc hoài nghi nhìn nàng, hai mắt hoàn toàn không đỏ, cũng không thũng sâu,
“Khóc như vậy… cũng được sao?”
“Cha mẹ đã quyết tâm phải gả em đi, cho nên làm một bộ cứng rắn. Nhưng không
sao cả, tướng công nhà ta chịu thua ta là được rồi.”
Đối tượng mà nàng khóc lóc cho xem, không phải là cha mẹ nàng, mà là người đi
chung với nàng, thiếu gia Mộ gia.
“Tỷ phu hắn…”
“Tất nhiên là thật sự đau lòng rồi.” Nàng đắc ý dào dạt nháy mắt, “Đừng quên,
bây giờ ở Vân Kinh, người một tay cáng đáng lo liệu cửa hàng Mộ gia chính là tỷ
tỷ nhà em đó. Tỷ phu của em nửa điểm kinh doanh cũng không biết gì hết, có thể
không nghe theo ta hay sao? Mà bố chồng nhà ta nếu không vì nể mặt cô con dâu
đang nắm trong tay quyền to này thì làm sao lại phái rất nhiều thuyết khách đến
quý phủ Cửu Vương gia khuyên hãy hoãn hôn sự này đi?”
“…” Thì ra là hiệp Thiên tử lấy làm chư hầu a.
Tô Nhị nương tranh công tiến sát lên, “Bội phục tỷ tỷ của em chưa?”
“Vậy còn không phải là Tô nhị nương trong phủ Mộ gia một tay che trời rồi
sao?” Tô Mặc sùng kính nhìn nàng, đôi mắt sáng lóe tinh quang.
Trong lòng tràn ngập cảm khoái hư vinh, lập tức bù đắp công lao của Tô nhị
nương mấy ngày trước lãng phí biết bao nhiêu nước mắt. Nàng ha ha cười. Đôi mắt
thoáng chốc nhìn thấy vẻ tươi cười của Tô Mặc, cảm động vô cùng. Cuối cùng cũng
có thể thấy được Tô Mặc ở trước mặt nàng vui vẻ tươi cười hiếm khó như vậy.
Không khỏi nghĩ ngợi trong lòng, muội muội nhà nàng, sao lại đáng yêu đến thế
nhỉ.
Sau một lúc lâu, Tô nhị nương trấn định tâm thần, áp chế vui sướng tràn ngập,
nghiêm túc hỏi.
“Hôm nay em tìm ta đến, tột cùng là có chuyện gì vậy?” Các nàng không phải đã
giao trước phải tận lực không để chạm mặt nhau trong Tô phủ rồi sao? Nếu để
người ngoài biết được, chuyện này đối với cả hai người đều không tốt.
Tô Mặc giao cho nàng một phong thư, “Đây là nô nhân muốn em chuyển cho
chị.”
“Mộc Sách?” Chính là tên nam nhân không nói tiếng nào đã cuỗm mất muội tử nhà
nàng đó sao?
“Dạ.” Cô cẩn thận nhìn Tô nhị nương làm như đang có vẻ hờn giận.
Tô nhị nương không tình nguyện, mở miệng, “Em và hắn…”
“Chuyện là như vậy đó.” Cô tủm tỉm cười, hoàn toàn không hề dấu giếm thần sắc
vui sướng.
“Hắn đối đãi với em tốt chứ?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi sau đó trịnh trọng vuốt cằm. “Em nghĩ,
em sẽ không hối hận.”
“Nói với hắn, khi nào rảnh ta sẽ tìm hắn tâm sự.” Con gái lớn lên không thể
nào giữ được nữa rồi! Tô nhị nương thở dài thật sâu. Biết làm sao được, cũng chỉ
có thể thành toàn cho ước muốn của cô mà thôi.
“Dạ.”
ĐÓA HOA NHỎ – CHƯƠNG 6.4Edit: Docke
Khi hoàng hôn buông xuống, dưới sự che giấu của Hoa thúc cùng Hoa thẩm, Tô
nhị nương lại len lén chuồn ra khỏi Tô phủ. Sau khi tiễn nàng về, Tô Mặc khép
góc xiêm y, đứng trước cửa sổ nhìn ra dậu trúc đang lay động trong gió ngoài hậu
viện, mãi cho đến khi ánh trăng treo mình lên đỉnh Đông sơn.
Trong lúc cô thần người ngắm cảnh, Mộc Sách cả một ngày không thấy bóng dáng,
đã đi đến bên ngoài cửa sổ của cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ cửa.
“Nương tử ơi nương tử, giờ lên sàn hát tuồng đã đến rồi.”
Đôi mi thanh tú của cô khẽ chớp, “Tuồng hát hôm nay là Ban công hội sao?”
“Chẳng hay Tam cô nương có muốn cùng nô nhân đi dảo dưới trăng không?” Anh
thay cô mở khung cửa ra, đứng bên ngoài vươn một cánh tay vào.
Với sự trợ giúp của anh, lần đầu tiên Tô Mặc leo cửa sổ bỏ nhà ra đi, chạy
đến con đường chính của Vân Kinh. Lúc này trên đường, đám đông thường ngày hay
lui tới đã sớm trở về nhà. Tốp năm tốp ba người đi đường cầm theo đèn lòng đang
đi trên đường, bỗng một cơn gió lạnh thổi ngang, khiến mọi người đều phải khép
kín xiêm y, nhanh chân chạy đi.
“Đi đâu vậy?” Tô Mặc ghé vào lưng anh để được cõng đi, cũng không biết anh
muốn mang cô đi đến nơi nào.
“Nhà của ta.”
Nhà anh sao?
Không phải đã bị… từ lâu rồi sao?
Cô choàng hai tay vào cổ anh, làm như muốn chia cho anh một chút ấm áp.
“Nô nhân ơi nô nhân, hôm nay ta đã giao bức thư cho gia tỷ rồi.” Đi được hồil
âu, thấy dọc đường đi anh cũng không nói câu nào, cô cũng chỉ có thể nói chuyện
chính sự với anh mà thôi.
“Biết rồi.” Anh vòng qua Hạng Khẩu đã từng đi qua nhiều năm trước.
Cô không thể không nhắc nhở anh, “Gia tỷ nói, chị ấy sẽ tìm đến anh để nói
chuyện. Anh có biết, tính tình chị ấy thế nào không…”
“Hơi bướng bỉnh.” Mộc Sách thản nhiên cười, “Việc nay tôi sẽ có chừng mực,
cho nên Tam cô nương cũng đừng lo lắng.”
Một lát sau, bước chân Mộc Sách đã đứng trước con đường dẫn đến một tòa phủ
trạch.
Những vết tích xưa của cảnh tượng xe ngựa khách khứa nhiệt liệt lui tới bên
ngoài cửa phủ giờ đây lạnh lùng chồng chất một đống lá khô chưa quét. Tô Mặc
ngẩng đầu nhìn lên, phủ đệ của đại tướng quân cửa cao phủ rộng, trong ánh đèn
đuốc của vạn nhà lại chỉ còn là một mảnh ảm đạm. Bên trong không thấy một tia