
ời kia, đẹp như nước vậy.
“Hắn bẩm sinh đã có đức hạnh này, trăm ngàn lần đừng bị hắn mê hoặc.” Mộc
Sách vươn hai tay ấp lấy khuôn mặt cô, sợ định lực của cô không mạnh, nhìn một
chút đã bị người ta cuỗng mất.
Cô không khỏi hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn chưa
từng…”
“Đóa hoa kia cũng không phải là khẩu vị của nô nhân.” Mộc Sách bĩu môi, cực
lực ném tình thầy trò ra ngoài, chứng tỏ mình trong sạch.
“Rất đáng tiếc…” Tô Mặc không khỏi lên tiếng thở dài. Trước mắt rõ ràng chính
là một gốc kỳ hoa phú quý, mê hoặc rất nhiều, lại chưa từng có ai nguyện ý tự
tay đến hái.
Mộc sách mị tế hai mắt xem như cảnh cáo, “Ửm?”
“Không có gì, không có gì…” Cô lắc đầu, chạy nhanh kéo lại đầu óc đang tràn
ngập sắc đẹp mà lầm đường lạc lối. “Ta chỉ đang nghĩ xem ái đồ hắn còn có thể
chống đỡ được bao lâu mà thôi.”
“Theo ta thấy, đêm nay chúng ta lại nấu một chút gì đó bổ huyết thuận khí
đi.” Mộc Sách ngắm nghía sắc mặt của Mạc Ỷ Đông, rất hiếm có, nảy sinh một nỗi
đồng cảm. Rồi sau đó, anh xắn tay áo lên, chuẩn bị cùng cô tiến vào phòng bếp,
vì ái đồ nhà mình mà đặc chế cơm chiều.
Tô Mặc khổ sở ra mặt, “Thực đơn này chúng ta đã ăn nhiều lắm rồi…” Không
những cô ngán đến mức buồn nôn mà hôm qua, Hoa thúc Hoa thẩm mới tay trong tay
kháng nghị với cô. Nói là nếu còn ngày ngày đều ăn mấy món bổ huyết thế này nữa
thì bọn họ sẽ đích thân xuống bếp đó.
“Hay là ngày mai sắc thuốc bổ huyết cho ái đồ vậy?” Chỉ cho mình hắn uống
thôi là được chứ gì.
Cô một tay vỗ trán, xua tay lại xua tay, “Trị phần ngọn, không thể trị tận
gốc được đâu…”
“Ái đồ à, Chuyện đó là của các ngươi, đi chuẩn bị bữa tối đi.” Ngay vào lúc
vợ chồng bọn họ còn đang to nhỏ lải nhải lẩm bẩm, Mai Đình Nhiên chân thành đi
tới trước mặt bọn họ, hơi hơi liếc mắt nhìn Mộc Sách một cái.
“Đệ tử xin phép cáo lui, lão nhân gia, mời ngài từ từ dùng.” Mộc Sách làm sao
không hiểu hắn đang muốn ám chỉ cái gì, lập tức xách Tô Mặc xoay người đi vào
phòng bếp.
Từ từ dùng? Từ từ dùng cái gì?
“Sư phụ, sư nương…” Trong lòng nhất thời vang lên hồi chuông cảnh báo, Mạc Ỷ
Đông trơ mắt nhìn hai vợ chồng kia đúng là không chịu nói tình nghĩa, cứ như vậy
đã bỏ hắn lại một mình hăng hái chiến đấu.
Mai Đình Nhiên không nhanh không chậm đi lên phía trước. Một tay ấn xuống bàn
tay của Mạc Ỷ Đông nãy giờ vẫn vươn ra xa xa cầu viện. Hại hắn giật mình đứng
dậy, bỏ chạy thục mạng bảo trì khoảng cách với sư tổ đại nhân.
“Đồ tôn, thế nào, hôm nay ngươi cố ý tránh mặt ta?” Mai Đình Nhiên làm bộ như
không thấy động tác của hắn, tâm tình rất tốt hỏi hắn.
“Đồ tôn không dám…” Mạc Ỷ Đông cả người căng cứng. Vừa nhìn thấy điệu bộ đầy
vẻ phong tình của hắn, nhịn không được cả người run rẩy.
Mai Đình Nhiên đi từng bước đến gần hắn, “Vậy sao sáng sớm tỉnh dậy lại không
thấy ngươi. Cả ngày cũng tìm không thấy ngươi?”
“Sư tổ…” hắn đi từng bước một, lui ra sau, thật sự cảm thấy nghẹt thở khó
chịu.
“Ửm?”
“Ngài đừng dựa gần vào ta như vậy nữa có được hay không…” Tuy rằng khuôn mặt
này bình thường thật sự là xinh đẹp không thể bàn cãi. Nhiều năm qua không chỉ
có làm no mắt văn võ trong triều, còn quả thật là rất hợp với khẩu vị của hắn,
nhưng mà… Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới muốn lầm đường lạc lối như vậy. Sương
khói gì cũng không kỵ, ngay cả nam nhân mà cũng ăn được sao.
Mai Đình Nhiên hít thở như hoa lan hút sương, hỏi: “Vì sao không thể?”
Lui đến nước không còn đường lui nữa, rốt cuộc lui sát vào trên tường, Mạc Ỷ
Đông đứng trước hoàn cảnh bị đối phương dựa sát vào người. Khi ngửi được hương
thơm cơ thể sâu kín thoang thoảng, khuôn mặt hắn vốn tái nhợt như người bị mất
máu nay lại càng trắng hơn vài phần. Hai tay cũng run tẩy như lá rung trong gió
thu, nhanh chóng nép sát vào trên tường không dám vọng động.
“Ửm?” Mai Đình Nhiên lại cố ý treo khuôn mặt sát trên mặt hắn, nhẹ nhàng một
tiếng, đủ để người ta mềm nhũn tận xương.
Ngăn cản không nổi cơn xúc động, Mạc Ỷ Đông giơ tay che miệng mũi, rất hối
tiếc nghĩ. Cứ chảy máu mũi mãi như vậy, hắn có thể trở thành tướng quân đầu tiên
từ trước đến nay, chết vì chảy máu mũi không ta.
“Biểu cữu công, ngươi…”
Ngay vào lúc hai người bọn họ đang ngóng nhìn nhau, một giọng nói, đối với
Mạc Ỷ Đông mà nói tựa như thiên âm, từ thính môn truyền đến. Hai người bọn họ
đồng loạt quay đầu nhìn về phía người vừa đến. Hạng Nam vừa bước vào phòng, vẻ
mặt kinh ngạc nhìn tư thế quỷ dị của hai người bọn họ. Qua hồi lâu, khi Mai Đình
Nhiên dùng tia mị nhãn bắn qua cảnh cáo, Hạng Nam run bắn cả người, cẩn thận đọc
ra sát ý trong đáy mắt hắn, lập tức thức thời mà vội vàng xoay người.
“Thất lễ, hai vị, xin mời tiếp tục tận hứng. Lát nữa ta sẽ quay lại vậy.” Để
tránh ngay cả hắn cũng bị rơi vào miệng họp, vẫn là hy sinh một mình tướng quân
đại nhân thì tốt hơn.
Mạc Ỷ Động chạy nhanh gọi lại cái cọc gỗ di động duy nhất trước mắt, “Gian
thương, ngươi đứng lại cho ta!” Rất lợi thế, không ngờ ngay cả viện thủ mà cũng
không chịu giúp đỡ một chút.
Hạng Nam lau mồ hôi lạnh trên trán, bước chân cũng không dám ngừn