
ộc Sách kia, buông tay mặc kệ, hắn đã bị ép đến mức gần giống như chó
cùng rứt giậu rồi, gắt gao cầm lấy tay cô, cũng không quản có làm đau cô hay
không.
“Chán sống rồi đúng không? Bỏ tay xê ra.” Ngay khi Tô Mặc nhíu mày chịu đựng
bàn tay bóp chặt của đối phương, giọng nói Mộc Sách lạnh buốt từ một bên chém
giết qua đây.
“Sư phụ!” Mạc Ỷ Đông lúc này mới phát hiện ra bản thân lại càng lúc càng
sai.
Mộc Sách kéo Tô Mặc qua, căn bản là không rảnh nhìn Mạc Ỷ Đông kích động. Anh
chậm rãi lấy khăn lau tay cho cô, lại dịu dàng ve vuốt xoa dịu. Rồi sau đó, hai
mắt trừng trừng, lập tức trừng Mạc Ỷ Đông lông tơ cả người đều dựng đứng
lên.
“Lúc trước là ai đã nói chỉ cần có thể không phải làm tướng quân nữa, bằng
lòng thay sư phụ phụng dưỡng sư tổ hả?” Anh nhớ rõ khi đó anh có hỏi qua ý
nguyện của đồ đề này nha, anh chưa từng cầm dao đặt lên cổ bức người ta nha.
“Là đồ nhi, đúng vậy…” Mạc Ỷ Đông cũng chẳng biết làm gì hơn là thừa nhận.
“Nhưng sư phụ, ngài không biết đâu!” Khi đó hắn nào biết cái tên yêu nghiệt đầu
thai – Mai Đình Nhiên kia sẽ làm hại hắn như thế? Hắn làm sao lại có thể ngờ
được, sắc đẹp khôn cùng kia cũng có thể dễ dàng đánh bại được một tướng quân đã
từng bảo vệ quốc gia như hắn chứ.
Mộc Sách không nhanh không chậm nói: “Vừa vặn ngược lại, vi sư chính là rất
hiểu rõ.” Anh chính là đệ tử duy nhất của Mai Đình Nhiên, sớm đã phải hứng chịu
qua vài năm rồi.
Nghe Mộc Sách nói xong lời này, Tô Mặc nhất thời hiểu được, anh muốn đá hết
tất cả trách nhiệm. Cô không khỏi một tay che miệng, yên lặng quay mặt qua chỗ
khác. Thật muốn cố gắng ngay tại chỗ này có thể luyện thành kỹ xảo hóa thành hư
không.
“… Ngài hiểu được?” Mạc Ỷ Đông cũng không có ngu, lập tức nghe là hiểu.
“Bằng không, ngươi cho là sư tổ nhà ngươi vì sao đến tuổi này rồi mà còn chưa
thành gia? Vì sao cả triều văn võ và Bệ hạ đều mê mệt hắn hơn hai mươi năm?” Mộc
Sách lườm hắn một cái, tê liệt nói ra tình hình thực tế, “Từ khi ta bắt đầu quen
biết sư tổ ngươi, hắn ở kinh thành đã có tiếng là xinh đẹp nhất thiên hạ. Hơn
nữa, hắn bẩm sinh đã có đức hạnh kia. Sư tổ nhà ngươi đã từng chính miệng nói.
Muốn hắn không câu dẫn nam nhân, quả thật là phụ lòng trời.”
Mạc Ỷ Đông cau mày, “Cũng là như thế, nhưng những năm gần đây, sư tổ đại nhân
sao hắn không rõ ràng, rõ ràng…”
“Theo Bệ hạ?” Mộc Sách rất rộng rãi thay mặt hắn nói ra điều mà người trong
khắp thiên hạ đều nghi hoặc.
“Đúng.”
Mộc Sách khoát tay, “Hắn nói hắn không có hứng thú làm hoàng hậu, đáy lòng
hắn đã có người rồi.” Dù sao hoàng đế kia cũng không phải là kẻ mạnh mẽ gì. Nếu
ân sư không có hứng thú, hắn cũng vui vẻ làm cho Hoàng đế trong nhiều năm qua
phải uất nghẹn, thấy được mà không ăn được.
“… Có người?” Mạc Ỷ Đông sau khi nghe xong, lập tức có chút tức giận. Không
rõ trong lòng Mai Đình Nhiên cũng đã sớm có chủ rồi, vì sao ngày lại ngày còn
muốn đến tìm hắn gây họa.
“Ừm.” Mộc Sách hơi hơi nhếch môi, đột nhiên dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn
thẳng theo dõi hắn.
Mạc Ỷ Đông bị anh nhìn như vậy, không khỏi rùng mình, “Người đó là ai?” Không
phải chứ, không phải chứ….
Mộc Sách cũng không nói nhiều, chỉ ý vị sâu xa nhìn hắn cười cười. Làm thầy
trò nhiều năm, sớm đã hiểu Mộc Sách mang ý nghĩ xấu xa đầy mình. Mạc Ỷ Đông sao
lại không hiểu ra, đồng thời cuối cùng cũng hiểu được chân tướng.
“Sư phụ, ngài… Sẽ không cố ý đẩy đồ nhi vào hố lửa đấy chứ?” Nam đó, hắn vì
sao phải bái người này làm sư phụ a.
“Chuyện đó đương nhiên.”
“…” Nên nói rằng lòng hiếu kính ân sư của thầy quá mức long trọng, hay là nói
thầy ngược đãi ái đồ nhà mình tận hết sức lực đây?
Mộc Sách thản nhiên nói tiếp, “Dù sao thì nhiều năm qua ngươi cũng là kẻ độc
thân cô đơn. Không bằng cứ chiều theo tâm tư của sư tổ ngươi đi, đáp ứng tâm ý
của hắn đi.”
“…” Bây giờ, hắn nhanh chóng nhen nhúm ý đồ khi sư diệt tổ.
Tô Mặc nãy giờ vẫn tránh phía sau Tô Mặc, khi thấy Mạc Ỷ Đông ôm cái mũi trầm
mặc một hồi, cô lẳng lặng lén nghĩ cách rời khỏi đại sảnh. Ngay khi đã có thể
thoát thân, Mạc Ỷ Đông lại thình lình gọi cô dừng lại.
“Sư nương.” Hắn không thể nào dám trông cậy vào, hỏi: “Chuyện này ngài đã
biết trước rồi?” Tốt, mấy ngày gần đây cứ đến kể khổ, mà cô, người mà hắn luôn
cảm kích, không ngờ lại che dấu sự thật không chịu cứu vớt hắn ra khỏi biển
lửa?
Tô Mặc cực lực giả bộ nghiêm nghị sắc mặt, hai ba đám mây xanh quét qua cũng
không làm nhạt màu được.
“Ta đây còn không phải là bị buộc lên núi hay sao?” Tốt lắm, đây chính là cửa
thành cháy hàng thật giá thật, liên lụy đến cá nằm trong chậu.
“…” Có thể diệt luôn cả cô sao?
Thình lình, cách đó không xa, thính môn truyền đến tiếng gõ cửa từng hồi. Mọi
người quay đầu lại nhìn liền thấy, Mai Đình Nhiên đang dựa nửa người vào cạnh
cửa, trên mặt ý cười như hoa, giống như một đóa hồng mai kiều diễm ướt át vừa nổ
rộ.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Mặc thở dồn, một tay che trái tim đang đập mạnh, “Chuyện này, chuyện
này…”
“Ta hiểu rồi.” Mộc Sách cảm khái vạn phần, gật đầu.
“Ân sư hắn…” Nhìn ánh mắt kia, dáng ngư