
rình coi tướng quân phu nhân của người ta đi ngủ, phải làm sao bây giờ? Thế là
hắn lại cuống quít quay lại, đem chỗ vải bạc doanh trướng bị mình cắt tung ra
khép lại, ít nhất không để nó bị gió thổi ra trước đã.
Hắn
đang làm thì nghe có từng trận từng trận tiếng bước chân bên cạnh, chợt ngẩng
đầu nhìn, thì ra là một đám tướng sĩ tuần canh đang bao vây xunh quanh bắt đầu
lục soát.
Thẹn
thùng đỏ hồng trên mặt A Mang rút sạch, chỉ còn lại trắng bệch. Thật ra hắn vốn
không sợ những người này, nhưng nếu bị bắt vì tội rình coi tiểu Mai Tử, hắn
không còn mặt mũi nào! Hơn nữa đêm qua phụ thân giáo huấn một phen, trong lòng
hắn cũng hiểu, bây giờ Thành vương phủ đang trên đầu sóng ngọn gió, những người
kia bán mạng cho Tiêu Kinh Sơn và đương kim hoàng thượng tranh đấu giành thiên
hạ, khó nói bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.
A Mang
đang do dự không biết làm thế nào cho phải thì thấy đã có người đang hướng chỗ
mình đi tới. Lúc này hắn đã không còn đường để trốn, dưới tình thế cấp bách,
hắn chợt độc ác nghĩ, sau đó dứt khoát cầm dao găm đem vải bố cắt ra, chính
mình xẹt một cái chui vào.
Mai Tử
ở bên trong đang cầm một quyển sách y, chau mày nghe động tĩnh bên ngoài. Chợt
ngay lúc này, có một người chui đến bên cạnh làm nàng sợ hãi thật sự không ít.
A Mang
thấy nàng muốn hô to, vội vã đi lên, một tay che miệng nàng lại, đồng thời nhỏ
giọng nói: "Là ta, đừng sợ!"
Mai Tử
trợn mắt sợ hãi nhìn người tới, quả nhiên thấy người đang che miệng mình chính
là A Mang non nớt trong mắt mang theo kinh hoảng.
Nàng
vội vàng lắc đầu lại gật đầu, lắc đầu là nói ngươi muốn làm cái gì, gật đầu là
nói ta không kêu.
A Mang
thấy nàng nhận ra mình, vội vàng rời khỏi nàng, lui về thuận tay tìm sợi dây
thừng đem lổ hổng doanh trước bị rách cột chặt lại. Tay hắn hơi run, bận rộn
cột chặt, nhưng dây thừng lại không nghe lời, vải doanh trướng cũng không nghe
lời, hắn cột chặt không được.
Lúc này
Mai Tử đã bình tĩnh lại, vội vã đi tới, cầm cây kim từ trong túi kim chỉ của
mình tiếp lấy vải doanh trướng trong tay hắn, lưu loát khâu lại. Vừa khâu vừa
hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, sao ngươi lại ở đây?"
A Mang
nhìn khuôn mặt Mai Tử trắng noãn hồng nhuận không khỏi nhớ tới cảnh xuân mình
vừa mới thấy, trên mặt nhất thời đỏ hồng, ngại ngùng nói: "Hôm nay ta theo
phụ vương lại đây gặp Tiêu Đại tướng quân, vừa hay đi qua bên này."
Lúc này
Mai Tử đã nhanh nhẹn khâu xong khe hẹp trên doanh trướng, đang dùng răng cắn
đứt đoạn chỉ lưu loát nút lại, lúc này nghe A Mang nói như thế, không hiểu hỏi:
"Ngươi đi qua thì đi qua, sao lại kinh hoảng chạy trốn vào chỗ ta?"
A Mang
bị Mai Tử hỏi như thế, ngay cả cổ cũng hồng, cà lăm một phen, cuối cùng nói:
"Sao ta biết được, chính là bị người hiểu lầm ta là người xấu."
Mai Tử
nhìn vải doanh trướng bị rạch dài một chút, lại nghĩ tới tiếng động mình nghe
thấy trước đó, nghi ngờ nhìn A Mang, cau mày hỏi: "Có phải ngươi làm
chuyện gì xấu đúng không?"
Vốn A
Mang đang đỏ mặt, lúc này bị Mai Tử hỏi như thế, nhất thời không dám nhìn Mai
Tử, chỉ đứng tại chỗ cúi đầu, lắp bắp nói: "Không. . . . . . Không có. . .
. .."
Mai Tử
trực tiếp đem "Không có" của hắn coi như " Có" , đánh giá
hắn một hồi, hoài nghi chất vấn: "Vừa rồi ngươi ở đây làm gì?"
Nói
xong, nàng đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, nhìn khe hẹp đã được mình khâu
lại dường như không còn hở một chút nào, lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi ở
đây thấy được cái gì?"
Lời này
hỏi đến đây, A Mang ngay cả can đảm để nói "Không có" cũng không còn.
Hắn đáng thương nhìn Mai Tử, nhỏ giọng biện giải: "Thật ra….thật ra cái gì
ta cũng không thấy." Thật cái gì hắn cũng không thấy a, vừa chăn vừa tóc,
đâu có nhìn thấy rõ cái gì, nhưng dáng vẻ nàng tùy tiện nằm ngửa ra như vậy
cũng đủ để làm tim A Mang không thể đập nhanh hơn được nữa.
Lần này
Mai Tử hiểu ra, trong nháy mắt mặt đỏ hồng, chợt đứng lên, tức giận nói:
"Sao ngươi có thể làm như vậy? Thế mà làm ra cái chuyện này!"
Nàng nghĩ
đến tình cảnh vừa rồi của mình, càng thêm thẹn thùng tức giận. Vừa rồi mình lộ
ra hơn phân nửa bả vai, chẳng lẽ cái này cũng bị hắn nhìn thấy?
Mai Tử
vừa nghĩ tới chuyện này, trong mắt nhất thời ẩm ướt, trong lòng lại vừa uất ức
vừa xấu hổ tức giận: "Ngươi sao có thể làm vậy, ngươi làm ta còn mặt mũi
nào để đi gặp phu quân nhà ta?"
A Mang
thấy mắt nàng ngấn lệ, tâm cũng nhất thời xoắn xoắn, giải thích nói:
"Ngươi đừng sợ, ta thật sự không thấy cái gì, ta thề ta không thấy cái gì!
Ta…ta thề!" Hắn vừa nói vừa vội vã giơ tay lên: "Ta mà thấy được cái
gì, liền để ta cả đời không cưới được nương tử, cơ khổ một người!"
Mai Tử
thấy hắn thề độc đương nhiên cũng không đành lòng, cắn cắn môi nói: "Ngươi
không cần như thế, ngươi không thấy gì thì nhanh nhanh đi đi, tránh cho hắn trở
về bắt gặp lại sinh ra hiểu lầm."
A Mang
khó xử nhìn bốn phía, cẩn thận nói: "Nhưng xung quanh tất cả đều là người
đi tuần canh, ta đi ra ngoài thì khẳng định không có cách nào giải thích . Nếu
như thế, cho dù chúng ta có một vạn cái miệng cũng không