
ết
chuyện còn cho rằng ta với ngươi có gì mập mờ!"
A Mang
nghe vậy, cắn răng hạ giọng hô: "Ngươi cho rằng hắn đường đường là một Đại
tướng quân sao, vì sao hắn rời triều đình mà ngay cả một người thân cũng không
có? Ngươi biết vì sao sao?"
Mai Tử
nhíu mày phản bác nói: "Không có thì như thế nào, không có không phải
chuyện gì sai, nguyên nhân chính là vì hắn không có người nhà nên trở về mới
cưới ta."
A Mang
lại không đoái hoài đến hành động dường như muốn bưng lỗ tai của Mai Tử, cắn
răng cắn lợi mà nói: "Bởi vì mọi khuê tú trước kia hoàng thượng tứ hôn cho
hắn, tất cả đều xảy ra chuyện! Không một ai thoát khỏi rủi ro!"
Mai Tử
nghe mà ngây người, hé ra cánh môi hồng nhuận nhưng không nói được gì, nàng
không hiểu chuyện rủi ro là ý gì.
A Mang
thở dài, chân thành nói: "Mai Tử, ta sợ ngươi cũng xảy ra chuyện."
Mai Tử
lại không hiểu, hoàng thượng từng tứ hôn cho Tiêu Kinh Sơn, sau đó những người
kia đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
A Mang
xem xét bên ngoài, thấy những tướng sĩ tuần canh bên ngoài vì không tìm thấy
tung tích gì nên dần dần tản đi rồi, lúc này mới nói: "Mà thôi, chuyện
này ta cũng không thể nói lung tung, sau này có lẽ ngươi sẽ biết. Đừng có ngây
ngô bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, nếu ngươi đã gả cho hắn rồi thì không có cách nào.
Bây giờ ta chỉ có thể cho ngươi biết một chuyện, ngươi nhất định phải nhớ lấy,
không thể vào kinh thành với Tiêu Kinh Sơn, nhất định không thể đi, nhớ
lấy!"
Trong
lòng Mai Tử nghi ngờ, đang muốn kéo lấy A Mang hỏi thêm thì lại nghe bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân, sau đó có thị vệ gọi tướng quân, giọng nói này rõ
ràng là Tiêu Kinh Sơn đã trở về.
A Mang
nghe giọng Tiêu Kinh Sơn, hoảng hốt vội nói: "Ta đi trước, gặp lại
sau." Vừa nói hắn vừa vung rèm bên cạnh, giống như con mèo cong eo chui
ra.
Mai Tử
ngây người, đang nghi ngờ thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Kinh Sơn vén rèm bước
vào.
Tiêu
Kinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng tiến lên sờ sờ trán nàng:
"Sao sắc mặt lại khó coi như thế? Vừa rồi ai dọa nàng?"
Trong
lòng Mai Tử đang nghi ngờ, lập tức vội vàng lắc đầu: "Không sao, chỉ là có
chút choáng váng."
Tiêu
Kinh Sơn lại bắt lấy cổ tay nàng sờ sờ mạch đập, phát hiện không có chuyện gì
lúc này mới yên tâm: "Vừa rồi nghe tướng sĩ tuần canh nói có chút tiếng
vang kinh động đến nàng, không có chuyện gì chứ?"
Mai Tử
sợ hắn hiểu lầm nên quyết định giấu Tiêu Kinh Sơn, vội vàng lắc đầu nói:
"Ta mới dậy, ngủ mơ mơ màng màng nên có khi là nghe nhầm."
Tiêu
Kinh Sơn nhẹ nhàng "À" một tiếng, lúc này mới nói: "Vừa rồi
Thành vương gia cùng Thế tử A Mang lại đây, A Mang cùng một thị vệ đi ra ngoài
dạo sau đó lại đi mất, bây giờ ta đang phái người đi tìm."
Mai Tử
nghe, trong lòng cả kinh, hoảng hốt vội nói: "Sao hắn lại không cẩn thận
như vậy, tìm được chưa?"
Sắc mặt
Tiêu Kinh Sơn có chút tối đen nhìn không rõ nét mặt, lắc lắc đầu nói:
"Chưa được."
Mai Tử
cúi đầu, trong lòng có chút thấp thỏm, nghĩ đến hắn vừa mới chui ra ngoài sẽ
không bị người phát hiện chứ?
Tiêu
Kinh Sơn đưa tay phủ lên mái tóc đẹp của Mai Tử, mềm giọng hỏi: "Nàng nghĩ
cái gì vậy?"
Mai Tử
đang cúi đầu suy nghĩ, bị hắn hỏi như vậy lại sợ hãi giật mình, vội vã cười
gượng lắc đầu nói: "Không nghĩ cái gì. . . . . ." Nàng muốn tùy tiện
nói vài câu, nhưng môi chuyển động lại không thể nói ra một câu ứng phó qua loa
tắc trách, trong đầu chỉ trống rỗng.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên đem tất cả nhìn vào trong mắt, không biến sắc nói:
"Nàng còn chưa ăn cơm, chắc là đói bụng?"
Mai Tử
vội vã gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ta đói!"
Tiêu
Kinh Sơn cười , xem xét thần sắc Mai Tử, cầm tay nhỏ bé của nàng nói:
"Được, chúng ta nhanh chóng ăn cơm thôi."
Lúc ăn
cơm sáng thần sắc Mai Tử vẫn bất an như cũ, Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đều đem
tất cả để vào trong mắt nhưng hắn lại không hỏi gì, chỉ nói thuộc hạ đi tìm thế
tử. Kết quả chưa chờ đến lúc ăn cơm xong liền có thuộc hạ đến báo, nói là đã
tìm được tiểu thế tử rồi, đang ở hầm cầu bên cạnh đại doanh, tiểu thế tử đứng
ở chỗ đó ôm bụng khó chịu.
Nghe
tin tức này Tiêu Kinh Sơn liếc nhìn Mai Tử, nhàn nhạt nói: "Xem ra thân
thể hắn có chút không ổn."
Mai Tử
gật đầu: "Ừ, xem ra là vậy."
Tiêu
Kinh Sơn lại đây cùng Mai Tử ăn cơm là vội vàng vụng trộm, bây giờ đã tìm được
tiểu thế tử, hắn dù gì cũng phải đi qua xem một chút, thế là buông chén đũa
xuống, đứng lên nói: "Nàng tự ăn đi, ta đi một chút rồi trở về."
Mai Tử
ngẩng đầu nhìn hắn một cái, căn dặn nói: "Ừ, chàng đi nhanh lên."
Lúc
Tiêu Kinh Sơn vung áo khoác lên đứng dậy thì mắt vừa đúng quét qua một góc của
doanh trướng, thế là ánh mắt của hắn liền dừng ngay chỗ đó.
Mai Tử
thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, vừa hay lại nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm
cái khe hẹp mới được mình vá trên doanh trướng, nhất thời tim đập rộn lên.
Tiêu
Kinh Sơn đi qua, ngồi xổm xuống sờ sờ chỗ khe hẹp mới được may, lại nhìn vào
mắt Mai Tử, lúc này mới nói: "Không trách được nương tử của ta bị kinh
hách, thì ra doanh trướng này quá tồi tàn rồi."
Mai Tử
khôn