
ngoài kia một chút, rồi nhìn lại này đám huynh đệ cướp đường lâu ngày không
gặp, không khỏi nhớ tới một vấn đề quan trọng hôm nay:
Khí
trời rét lạnh, nhà lại chật, chỗ nào để cho bọn họ nghỉ ngơi?
Thật ra
ngày xưa bọn cướp từng dựng nhà lá ở trong này, nhưng lâu nay không có người ở,
bây giờ nóc nhà cỏ cây đều bị gió thổi bay, nhất thời dĩ nhiên người không ở
được. Huống hồ trừ người bên ngoài, còn có bọn ngựa, cũng không thể để hết
trong chuồng ngựa nhà mình được .
Bên này
đang không biết là thế nào cho phải, bỗng thấy chỗ xa có một nhóm người cười
nói lại đây. Đúng là đám người Trần Hồng Vũ Diêm lão út, thì ra sáng sớm bọn họ
nghe nói có đám nam nhân dắt ngựa tới nhà Tiêu Kinh Sơn. Trần Hồng Vũ trước kia
vì chuyện cùng nhau chống bầy sói nên đã sớm thân quen với bọn cướp, hôm nay xa
xa trông thấy liền nhận ra bọn họ, cười đến lộ cả hàm răng trắng tinh, hô lớn:
"Đó không phải Bùi đại ca sao, các huynh cuối cùng cũng về rồi !"
Bọn
cướp cũng nhận ra bọn Trần Hồng Vũ, vội vã đến cửa nhà chào hỏi, hai bên gặp
mặt cực kỳ thân thiết, vỗ vai có bắt tay có. Nam nhân ngày xưa cùng nhau lui
tới hữu tình đã sớm in sâu trong lòng bọn họ, thật sự không dễ dàng mất đi .
Trần
Hồng Vũ cuối cùng vỗ bả vai Bùi Chiếm Phong nói một câu: "Xem như mọi
người về đến nhà!" Này một câu làm cho Bùi Chiếm Phong, một nam nhi cao
bảy thước nhưng mắt đỏ hồng, chặt chẽ cầm lấy tay Trần Hồng Vũ nói: "Thôn
Bích Thủy chính là nhà của ta, bây giờ chúng ta đánh giặc xong trở về rồi
!"
Trần
Hồng Vũ cười đến sảng lãng: "Trở về là tốt rồi, vợ con đệ đệ ta ở bên
ngoài cũng đánh giặc, gần đây nhắn tin nói đánh giặc xong sẽ trở về. Cha mẹ ta
còn đang vội vã thương lượng chuyện hôn nhân cho hắn đấy. Hôm nay các huynh trở
về, qua đầu thôn nói bà mối tìm cho các huynh một cô nương tốt, học tập Tiêu
đại ca lợp vài gian nhà ngói mới."
Bùi
Chiếm Phong nghe hắn nói như thế, trên mặt thậm chí có chút phát quẫn: "Ai
u, nói gì đâu không, đám người chúng ta một cùng hai trắng, làm sao có cô nương
chịu gả cho chúng ta, một mình là được rồi."
Trần
Hồng Vũ lại không tin, nhíu mày cười nhìn huynh đệ phía sau hắn: "Bùi đại
ca nhà các huynh nói muốn ở một mình, chẳng lẽ các huynh cũng tính bồi hắn độc
thân cả sao?"
Chúng
vị huynh đệ cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn có người da mặt dày một chút
cười hô: "Chúng ta không cần độc thân!"
Vẫn
chưa từng cất tiếng, Diêm lão út nghiêm túc gật đầu nói: "Này cũng đúng,
mọi người nhìn Tiêu huynh đệ, lúc đó không phải cũng giống mọi người một mình
từ bên ngoài trở về đó sao. Thời gian đó hắn còn không thích nói chuyện, sau
này khi cưới Mai Tử, bây giờ đã có nhà có nghiệp còn có con, này là càng ngày
càng thoải mái."
Chúng
vị huynh đệ cũng nhìn Bùi Chiếm Phong: "Chúng ta cũng muốn học Tiêu đại
ca, ở thôn Bích Thủy cưới nương tử."
Bùi
Chiếm Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Mà thôi, tất cả
mọi người nghĩ cách tự tìm nương tử đi, chúng ta tất cả đều ở đây an cư lập
nghiệp sinh con!"
Chúng
vị huynh đệ nhìn lẫn nhau, cuối cùng phát ra một trận hô hoán đồng tình.
Bùi
Chiếm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Diêm lão út ở một bên an ủi vỗ lấy bả vai Bùi
Chiếm Phong: "Đây là bản tính của nam nhi."
=========================================
Nhiều
người làm việc nhanh, hôm nay bọn cướp giải quyết vấn đề thứ nhất, thế là mọi
người bảy miệng tám lời nghĩ kế, cuối cùng nghĩ ra cách: Trước để đám người ở
nhà dân ngủ mấy ngày, sau đó nhanh chóng đem nhà lá cũ kia lợp lại, ít nhất có thể
che mưa che gió, như vậy vấn đề có thể giải quyết rồi.
Cuối
cùng bọn cướp thấy Trần Hồng Vũ tính toán như thế: Thật ra có một nhóm người
trong thôn nuôi lừa với ngựa, đã có súc vật thì sẽ có chuồng. Mỗi chuồng xin
dưỡng nhà một hai con ngựa cũng không ngại nhiều. Ngựa có thể phân biệt gửi
dưỡng ở các gia đình. Đến lúc đó, nếu mọi người cần dùng gia súc thì sẽ đến nhà
mà mình gửi nuôi, vừa đúng không gây nhầm lẫn.
Chủ ý
này vừa ra, đương nhiên mọi người đồng thanh hưởng ứng, khen ngợi Trần Hồng Vũ
thông minh. Ở đó người nào nhà có chuồng gia súc cũng đều bày tỏ hoan nghênh
bọn cướp dẫn ngựa tới gửi, thế là vấn đề này coi như giải quyết triệt để rồi.
Bùi
Chiếm Phong lập tức chỉ huy mọi người đem đồ trên lưng ngựa tháo xuống hết. Bọn
họ mỗi người một con ngựa cũng mang theo ít nhiều lễ vật, việc này, phần lớn lễ
vật cũng không phải của mình hắn, mà là mua đến cho Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử ,
đương nhiên cũng có phần cho người trong thôn .
Rất
nhanh người toàn thôn đều biết bọn cướp đến, liền lại đây xem nhiệt náo. Bọn
cướp cũng hào phóng, đem những thứ số lượng nhiều kia dễ dàng phân phát cho
từng hộ gia đình. Các gia đình được nhận quà ngại không muốn nhận, nhưng bọn
cướp quá nhiệt tình chỉ đành nhận lấy.
Mắt
thấy đến giờ ngọ, vừa vặn lúc này tuyết cũng ngừng, Tiêu Kinh Sơn tìm người
quét sạch tuyết trong sân, ở trong sân chống hai cây sắt thật lớn, một mặt khác
đặt nồi lớn lên. Làm hết việc này, hắn lại tới hầm ôm thịt dê đông lạnh ra, nói
là muốn nướng thịt c