
n, có được hay không?”
Chu Muội không hiểu ý tứ của anh nhưng vẫn gật đầu, cô bé chỉ cần biết không muốn rời khỏi anh, cũng không hi vọng ba của mình rời đi.
Lúc này cháo đã chín, Thẩm Mặc múc cho cô bé một bát cháo ngọt cho cô bé, Chu muội ngồi bên cạnh cười ngọt ngào mà làm nũng: “Ba đút con.”
Thẩm Mặc không khỏi bật cười, anh cảm thấy bản thân mình bị cô gái nhỏ này thuần phục mất rồi, bất cứ yêu cầu gì cũng không dám cự tuyệt cô bé. Anh chỉ cầm lấy cái muỗng thổi một hơi cho cháo nguộ,i mới đút vào miệng nó : “Có ngon hay không?”
“Rất ngon.” Chu Muội ăn xong, mặt mày hớn hở, bát cháo đã thấy đáy mà cô bé lại la hét còn muốn ăn nữa.
Thẩm Mặc nhéo mặt cô bé: “Chu muội, không được ăn nhiều như vậy, con gái mập sẽ rất xấu.” Chu Muội chu miệng: “ Con cũng muốn ăn ít một chút, nhưng nếu bây giờ con ăn no thì tới bữa ăn tiếp theo sẽ không đói bụng.”
“Loại ý nghĩ này là sai, mỗi bữa con đều phải ăn vừa phải thôi.” Ấn tượng về Chu Dĩ Mạt trong lòng của Thẩm Mặc lại càng không tốt. Cô gái này thực không xứng làm mẹ, nhất định là để con bé thường xuyên đói bụng mới để nó dưỡng thành thói quen xấu, lúc thì nhịn đói, lúc thì ăn thật no.
Vừa lúc đó, Chu Dĩ Mạt từ trong phòng đi ra, vuốt cổ lầm bầm nói: “Đau quá.” Tóc cô có chút rối, hai mắt mơ màng lim dim giống như dáng vẻ ngủ chưa đủ. Cô theo mùi thơm mà tìm vào phòng bếp nhìn thấy Thẩm Mặc thì không khỏi bất ngờ, sắc mặt liền lạnh lùng, mang theo cảm giác xa cách mà lạnh giọng: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Mặc thấy cô dùng ánh mắt như vậy mà trừng, anh cũng không thèm trưng ra bộ mặt hòa nhã, lạnh nhạt mà hừ một tiếng: “Chu tiểu thư, xin cô nói chuyện có một chút lý lẽ có được hay không? Cô ngay cả bản thân còn chăm lo không xong, làm thế nào chăm sóc cho Chu Muội? Nếu như không có tôi giúp cô, thì cô bây giờ còn nằm ở dưới đất, Chu Muội vẫn còn ngồi đó khóc.”
Chu Dĩ Mạt hình như đã nhớ ra cái gì, không khỏi có chút áy náy muốn nói xin lỗi Thẩm Mặc, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời.
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ bối rối của cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, hù một tiếng: “ Chăm sóc Chu muội thật tốt là được rồi.”
“Hiện tại tôi cũng đã tỉnh, cảm ơn anh đã chăm sóc Chu Muội, xin hỏi tiên sinh có thể đi về rồi chứ?” mặc dù Chu Dĩ Mạt cảm thấy lời nói như vậy có chút quá đáng nhưng vẫn nói ra.
Thẩm Mặc lập tức cảm thấy một ngọn lửa tức giận đang lan tràn trong lòng, rốt cuộc anh trêu chọc cô cái gì ? sao cô lại dùng cái thái độ này mà đối xử với anh?
Anh hờ hững liếc nhìn Chu Dĩ Mạt một cái, gương mặt anh tuấn hiện rõ nét chế giễu: “Tiểu thư cô đây là qua cầu rút ván? Thì ra đây thái độ đối đãi với ân nhân của mình?” Nói xong lập tức thay đổi vẻ mặt mà nở nụ cười, dịu dàng nói với Chu Muội: “ Con gái, ba dẫn con đi chơi có được hay không?”
Chu Muội chưa kịp nở hết nụ cười, Chu Dĩ Mạt liền lạnh giọng cắt ngang: “Cám ơn Thẩm tiên sinh, chút nữa Chu Muội còn phải đi nhà trẻ, không thể lãng phí thời gian quý báu của anh.”
Thẩm Mặc chợt đứng lên, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn mấy phần u ám: “Tôi đã hứa với cô bé dĩ nhiên tôi phải thực hiện, cô bé gọi tôi là ba chính là chứng minh cô bé tin tưởng tôi.”
Sắc mặt Chu Dĩ Mạt bỗng chốc tái nhợt, thiếu chút nữa cô cho rằng anh đã phát hiện ra, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, cô biết rõ ràng cô cũng không muốn nhắm vào anh, nhưng chính là cô không nhịn được! Lặng người hồi lâu, lời nói của Thẩm Mặc vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô, Chu Muội đang chắp tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi làm cô gật đầu một cái. Chu Muội vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Mặc: “Ba! Đi mau.”
Chu muội đi tới cửa, lưu luyến không rời mà quay đầu lại “Mẹ, có muốn cùng đi với con không?”
Chu Dĩ Mạt cười cười: “Mẹ không đi, lát nữa phải làm việc, con về sớm một chút.” Cô làm sao dám đi đây? Mặc dù năm năm thoáng chốc đã trôi qua nhưng mà lực ảnh hưởng của anh vẫn còn đây.
Chu muội lúc đi còn nói thêm: “Me, ba nấu cháo ngọt rất ngon, mẹ phải nhớ ăn đó.” Chu Dĩ Mạt gật đầu cười.
Thẩm Mặc nhìn nụ cười hờ hững trên môi cô trong lòng không khỏi thầm than, cô gái này dịu dàng thật tốt, sao lại động một chút là giống như ăn trúng thuốc nổ chết người, thật là phá hư tâm trạng tốt của người khác.
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn ăn món anh ta làm, nhưng cô cũng thật đói bụng, liền từ từ mà ăn từng miếng, cháo ngọt thơm quá. Gạo thật mềm dẻo hợp với hương vị ngọt ngào của nho khô cùng với nhân đậu phộng trong vắt, thật đúng là ngon. Cô một hơi chén sạch cháo còn dư, không khỏi thỏa mãn.
Thẩm Mặc đưa Chu Muội đến bờ biển. Chu Muội hưng phấn vỗ tay, chân trần mà chạy băng băng trên bờ cát mềm mại. Thẩm Mặc bị vẻ mặt sung sướng của bé làm anh cũng cười lây, tâm trạng tốt hơn. Anh cảm thấy thay vì tìm một cô gái không bằng tìm một đứa trẻ để chơi đùa, các cô gái chỉ biết nghĩ cách moi tiền trên người anh, nhưng một đứa trẻ thì lại không phải vậy, chúng chỉ muốn một chút yêu thương là có thể cười thỏa mãn. Anh bắt chước cô bé cởi áo khoác, cởi giày vớ vén tay áo chạy theo phía sau cô gái nhỏ.
Chu Muội bị đuổi thật vui vẻ, cười khanh khách không ngừn