XtGem Forum catalog
Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322051

Bình chọn: 9.5.00/10/205 lượt.

g. Thẩm Mặc bắt một con cua để lên mũi Chu muội, để cho nó trêu chọc cô bé, làm Chu Muội sợ tới mức ‘oa oa’ kêu gào, chọc Thẩm Mặc buồn cười. Từ lúc tiếp xúc với cô gái bé nhỏ này, anh đã thay đổi hoàn toàn cái ý nghĩ những đứa trẻ nhỏ đều thích khóc la om sòm, thật ra thì con nít vẫn là người thành thật nhất, anh đối tốt với chúng, chúng sẽ bày ra nụ cười tươi sáng đáng yêu nhất mà hồi đáp lại.

Chu Muội nhát gan không dám đụng con cua, bị Thẩm Mặc hù dọa mấy lần cũng nhắm mắt bắt một con cua nhỏ ném vào anh, Thẩm Mặc cười, dùng đôi tay bẩn thỉu mà bóp mặt cô bé: “Chu Muội, con thật là không ngoan.”

“Ba, ba thật là hư.” Chu muội nhíu mày, xoa xoa mặt, dùng tay xoa bùn cát lên mặt Thẩm Mặc.

Anh nhìn đôi chân nhỏ đang nhón lên để cố gắng sờ tới mặt mình, cảm thấy không đành lòng liền ngồi xổm xuống để cô bé sờ soạng lung tung. Hai người chơi mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thẩm Mặc mua cho cô bé một hộp sữa Ưu Lạc, Chu Muội cắn ống hút, mắt lim dim, cuồi thật ngọt ngào nói: “ Mẹ cũng rất thích sữa Ưu Lạc.”

“Vậy sao?” bây giờ, Thẩm Mặc đối với mẹ cô bé một chút hứng thú cũng không có, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt, còn luôn nhằm vào anh, nhưng anh thích nghe Chu Muội nói chuyện, cũng không cắt ngang cô bé.

“Nhưng mà trong tủ lạnh nhà con rất lâu rồi không có sữa Ưu Lạc.” Chu Muội chu môi một cái, bày ra dáng vẻ đại nhân thở dài một hơi mà nói: “Mẹ nói đợi tiền thuê nhà tháng này trả hết mới có thể mua.”

Thẩm Mặc nghe xong không khỏi có chút thương cảm, thì ra là vì tiền nhà, không trách được cô lại mệt mỏi như vậy. “Vậy hai mẹ con không có họ hàng thân thích sao?”

“Chỉ có ông bà ngoạ,i nhưng mẹ và bọn họ không liên lạc.” Chu Muội dùng ngón tay út mà vuốt đuôi lông mày của mình.

Thẩm Mặc thấy động tác này không khỏi mỉm cười, cái này không phải là động tác anh hay làm sao? “Vậy con lúc nào cũng ở một mình sao?”

“Cũng không phải vậy, lúc mẹ đi làm sẽ đưa con đến nhà trẻ ở trung tâm thành phố, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ, chẳng qua nếu mẹ đến đón đúng giờ thì tốt hơn.” Thẩm Mặc nghe Chu muội nhắc đến nhà trẻ, nên đau lòng sờ sờ đầu: “Nếu như ba ở Đài Bắc, ba sẽ đón con tan học, dẫn con đi ăn cái gì đó có được không?”

“Có thật không?” ánh mắt Chu Muội sáng long lanh. Thẩm Mặc dùng sức gật đầu một cái, khóe môi giương lên nụ cười dịu dàng. Anh đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống một người cha hiền lành, loại ý nghĩ này làm cho anh không khỏi kinh ngạc.

Thẩm Mặc dẫn Chu muội ăn hải sản, cô bé được ăn uống no say hài lòng vuốt bụng thoải mái thở dài. Lúc Thẩm Mặc mang cô bé về nhà thì đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Chu Dĩ Mạt đem Chu muội từ trong lòng Thẩm Mặc, nói xong tiếng cảm ơn liền định đóng cửa. Thẩm Mặc nào chịu để cô như ý, tùy tiện bước thẳng vào, để túi sữa Ưu Lạc to trên bàn trà, nhìn Chu Dĩ Mạt đang muốn lên tiếng từ chối, lạnh lùng nói: “Những thứ này cho Chu Muội.”

Chu Dĩ Mạt cắn cắn môi, bế Chu muội vào phòng ngủ, lúc đi ra thấy Thẩm Mặc đang vui vẻ ngồi trên ghế salon vẫy vẫy tay với cô: “Cô qua đây ngồi xuống đi.” Trên mặt anh không có biểu tình nào dư thừa, nhưng là dưới ánh đèn khuôn mặt kia lại toát lên lực hút trí mạng làm cô không khống chế được nhịp tim.

Chu Dĩ Mạt có vài phần kinh hoảng không nói được đây là cảm giác gì, nhưng trên cô vẫn duy trì nét lạnh lùng. Lạnh lùng như vậy đã tồn tại từ từ lúc Chu muội ra đời, bởi vì cô chỉ có thể sử dụng phương thức này mà bảo vệ chính mình.

Thẩm Mặc lười biếng dựa vào sô pha, lạnh nhạt nói: “Có mấy lời tôi cảm thấy tôi muốn nói với cô.” Chu Dĩ Mạt hất mặt: “Chúng ta không có gì để nói.”Thẩm Mặc nhìn cô một cái, nhíu nhíu mày nói: “Cô có thể không cần dùng giọng điệu này mà nói chuyện với tôi được không? Tôi tự nhận là mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.”

Chu Dĩ Mạt hừ một tiếng không nói lời nào.

“Tôi muốn biết chuyện của ba Chu muội, tôi cảm thấy cần có ba, dù là người lớn có xảy ra vấn đề gì…” Lời nói của Thẩm Mặc còn chưa dứt thì Chu Dĩ Mạt đã cắt ngang , âm thanh sắc bén noi: “Anh không có tư cách hỏi vấn đề này!”

“Tôi hiểu rõ mang thân phận đứa trẻ mồ côi cha không dễ dàng gì, nhưng tôi không phải là kẻ thù của cô cũng không có xem thường ý tứ của cô.”

Thẩm Mặc lúc nói câu này làm cho trong mắt Chu Dĩ Mạt thoáng qua một chút phức tạp, cô cũng hiểu bản thân mình vừa rồi có chút kích động, giọng điệu có chút hòa hoãn: “Thẩm tiên sinh, tôi rất cảm ơn anh chăm sóc Chu muội nhưng không thể vì chuyện này mà xem anh là người nhà. Tốt thôi, anh xem tốn bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.”

“Không biết lý lẽ.” Thẩm Mặc đến là muốn nói cho cô biết ý tốt đối với Chu muội, không ngờ cô lại đối chọi gay gắt với anh. Anh ở đây thật là tức điên rồi, Thẩm Mặc cho rằng đây là một loại sỉ nhục vì vậy không còn cần thiết mà ở lại đây nói chuyện với cô, liền xoay người đi ra cửa.

Chu Dĩ Mạt đứng dậy tiễn khách, suy ghĩ một chút rồi mở miệng: “Thẩm tiên sinh, tôi hi vọng sau này anh nên giữ khoảng cách với Chu muội, anh có cuộc sống của anh, chúng tôi có cuộc sống của chúng tôi, tương lai chúng ta không quan hệ gì với nhau cũng xin anh đừng c