Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322025

Bình chọn: 8.5.00/10/202 lượt.

cả.”

Chu mẹ đứng ở một bên nhìn mà không khỏi đau lòng. Đó là đứa con gái bà yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Lúc con gái mang thai, một câu cũng không chịu nói, cũng không giải thích gì hết rồi lại sinh đứa trẻ ra. Lúc ấy bọn họ bị chọc cho tức giận nói lẫy mấy câu muốn cắt đứt quan hệ với cô kết quả lại không ngờ con gái bọn họ lại bỏ nhà đi.

Kể từ khi con gái bỏ nhà đi, bọn họ cũng rất hối hận, tự trách, những năm gần đây cũng không ngừng tìm cô nhưng cả cái Đài Loan lớn như vậy, Chu gia lại mất hết mặt mũi mà công khai tìm người sao? Chỉ có thể lén lút, yên lặng mà tìm kiếm nhưng mà len lén tìm người thì dễ lắm sao? Chu mẹ cũng có chút tức Chu ba rõ rang là nhớ con gái như vậy nhưng mà bây giờ con gái khó khăn lắm mới trở về thì lại bày ra cái dáng vẻ đó đối với con gái.

Chu Dĩ Mạt khóc tới thảm thiết gần như sắp khóc ra tiếng. Cô cảm thấy uất ức lại đau khổ, mặc dù mấy năm nay cô bỏ nhà đi cố gắng nuôi sống bản thân và Chu muội nhưng cô vẫn lặng lẽ quan tâm bọn họ. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà cô vẫn luôn không nhịn được mà đứng lại trước cửa nhà, cô rất muốn gặp bọn họ nhưng đã nhiều năm như vậy họ vẫn chưa chịu tha thứ cho cô, cô thật không biết phải làm sao.

“Mạt Mạt, Mạt Mạt đừng khóc…” Chu mẹ cũng nước mắt ngắn dài, không nhịn được nhào tới ôm cô vào lòng.

“Mẹ…”

Thẩm Mặc thấy vậy cũng biết bọn họ sắp tha thứ cho Mạt Mạt liền mở miệng: “Hôm nay chúng con giải quyết được hiểu lầm lúc trước, con cả đời sẽ không bỏ rơi Mạt Mạt. Con hi vọng hai người có thể giao Mạt Mạt cho con, con sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”

Chu Dĩ Mạt biết Thẩm Mặc diễn trò rất giỏi, rất biết đóng kịch nhưng là trước tình cảnh này lại làm cho cô thật cảm động. Mấy năm qua vẫn chỉ có một mình cô gánh chịu, mình cô giải quyết, một mình cô đơn độc đột nhiên lại có người nói muốn che chở cho cô cả đời thì cho dù là thật lòng hay giả ý thì cũng đã làm cho lòng cô thật ấm áp. Thật ra từ đầu tới cuối anh cũng không làm gì sai. Hôm nay nghe được những lời nói này của anh làm cho ấm lòng lại được mẹ ôm vào ngực không ngừng khóc thút thít, uất ức chịu đựng bao năm qua cô chỉ muốn trút hết một lần

“Lòng người cũng không phải bằng sắt đá, Mạt Mạt, nhiều năm qua ba mẹ cũng rất nhớ con. Con cũng thật là nhẫn tâm, không nói một tiếng mà đã bỏ nhà đi để ba mẹ tìm kiếm khắp nơi.” Chu mẹ khóc không ngừng, cuối cùng cũng được ôm con gái nhiều năm thương nhớ trong vòng tay một lần nữa

Mà Chu ba nhìn thấy Thẩm Mặc, trong lòng lại càng đau buốt, cái loại đàn ông có vẻ ngoài lẳng lơ như yêu tinh này chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái ngoan của ông, cái loại này cũng không phải tốt lành gì.

Ông bỗng dưng đứng lên cầm lấy quyển sách bên cạnh đánh Thẩm Mặc: “Cái tên súc sinh này, dám dụ dỗ con gái của tôi? Ai dạy anh dụ dỗ con gái của tôi?”

Ông nghĩ tới mấy năm thương nhớ con gái vẻ mặt lại càng dữ tợn. Thẩm Mặc cũng không phản kháng mặc cho quyển sách kia giáng vào đầu anh mấy cái tóe lửa. Vừa lúc đó Chu muội nhào đến ôm chặt lấy bắp đùi Chu ba, nước mắt lưng tròng: “Ông ngoại, ông ngoại, đừng đánh ba con….ô…ô…”

Chu ba mặc dù tức giận còn muốn tiếp túc lấy sách đánh Thẩm Mặc nhưng lại không dám làm cô bé nhỏ nhắn này bị thương. Ông cúi đầu nhìn thật lâu, đây là Chu muội sao? Ông nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô bé đã là bốn năm trước. Khi đó Chu muội vẫn còn là một em bé nhỏ xíu thế mà hôm nay đã lớn như vậy.

Thẩm Mặc che chỗ bị đánh đau, nhìn Chu muội thở dài một cái, đứa bé này cần gì phải vừa khóc vừa nháo cầu tình ông ngoại, Chu muội xoa xoa mặt Thẩm Mặc: “Ba ơi, có đau không?”

“Ba không đau.” Thẩm Mặc nở nụ cười, sờ sờ đầu Chu muội: “Qua đó cho ông ngoại nhìn kỹ con, không phải là chưa từng nhìn thấy ông ngoại sao?”

Chu muội dường như có chút sợ hãi dáng vẻ tức giận của Chu ba, xoay người nhìn ông mà trên mặt vẫn còn chút khiếp sợ. Chu ba vừa nhìn thấy nào quản được chuyện khác vội kéo Chu muội lại gần: “Chu muội, ông là ông ngoại đây. À…ông quên lúc đó con mới chỉ là đứa bé nhỏ xíu.” Chu ba hoa tay múa chân diễn tả: “Hôm nay đã lớn như vậy rồi.”

“Ông ngoại, ông ngoại ghét Chu muội phải không?” Cô bé chớp chớp mắt hỏi, nhăn cái mũi nhỏ.

“Ai nói?” Chu ba ngây người, trừng mắt vừa liếc Thẩm Mặc vừa liếc Chu Dĩ Mạt: “Ai nói, ông sẽ đánh ngườiđó!”

“Vậy tại sao mẹ sinh Chu muội ra ông ngoại lại tức giận như vậy?”

Chu ba ho một tiếng không thốt nên lời, nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Chu muội không khỏi lắc đầu một cái, nhéo mũi Chu muội một cái: “Con a…”

“Được rồi, được rồi, khó có dịp con rể dắt con gái và cháu gái về, mẹ đi làm cơm, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.” Chu mẹ khóc cũng đủ rồi kéo tay Chu Dĩ Mạt đứng lên, xoa xoa nước mắt hạnh phúc trên khóe mắt.

Chu ba hừ một tiếng: “Con rể? Ai coi hắn là con rể? Cái loại con rể này tôi mới không thèm.” Nói xong, cũng không thèm nhìn ai cúi đầu ôm lấy Chu muội: “Đi, cháu gái, ông ngoại dẫn con đi chơi, phía sau nhà có một hoa viên lớn, trong đó có nuôi thật nhiều cá…”

“Được.” Chu muội vui vẻ vỗ tay, cười tới mức mắt híp lại thành một đường.

Thẩm Mặc thấy Chu ba đi rồi m