XtGem Forum catalog
Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321931

Bình chọn: 7.00/10/193 lượt.

xong mọi chuyện thì rất vui vẻ, mời mọi người cùng ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Thẩm Mặc có nhắc đến chuyện hôn lễ , Chu mẹ nguýt anh một cái nói: “Hai bác đều đem Mạt Mạt và cháu gái cưng giao cho con rồi, hai bác còn gì mà không yên lòng?”

Mặc dù Chu ba cũng không có nói lời chúc phúc nào nhưng tất cả mọi người đều hiểu ông cũng không phản đối nữa chỉ là ông đang nghiêm túc thử thách Thẩm Mặc. Mượn lý do muốn gần gũi cháu gái nên giữ bọn họ ở lại hai ngày. Trong suốt quá trình chung sống ông cũng đã dần dần thay đổi cái nhìn Thẩm Mặc, tuy rằng thái độ với Thẩm Mặc vẫn không tốt như cũ nhưng mà đã không còn đối chọi gay gắt.

Bởi vì vội vã chuyện hôn lễ nên Thẩm Mặc muốn dẫn Chu Dĩ Mạt và Chu muội về nhà nhưng mà Chu ba luyến tiếc không nỡ nên trước khi đi dặn dò Chu Dĩ Mạt: “Mặc dù con đã lập gia đình nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của con, sau này phải thường xuyên dẫn Chu muội về.”

“Dạ.” Chu Dĩ Mạt gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Con sẽ.”

Sau đó lại nói với Thẩm Mặc: “Còn anh nữa, chuyện trước kia của hai đứa tôi cũng không thể làm gì được nữa nhưng mà sau này phải sống thật tốt, hôn nhân không phải trò đùa hơn nữa con gái cũng sắp lớn rồi, gia đình hạnh phúc là chuyện quan trọng nhất, anh phải gánh vác trách nhiệm của người đàn ông.”

“Yên tâm đi nhạc phụ, họ chính là tất cả của con, con sẽ gánh vác cái trách nhiệm ngọt ngào này, chăm sóc bọn họ thật tốt.” Thẩm Mặc trịnh trọng hứa.



Thoáng một cái mà đã tới ngày hôn lễ, khách quý chật cả lễ đường, lễ đường được trang trí lộng lẫy, xa hoa mà lãng mạn, khắp nơi đều trang trí đầy hoa tươi kết dây ruy băng, còn có vô số đèn màu nhấp nháy nhưng tất cả đều như lu mờ bởi bộ váy cưới và vẻ đêp của cô dâu.

Bộ váy cưới trắng tinh do Thẩm Mặc tự tay thiết kế, để làm bộ váy này anh đã không ngủ không nghỉ mấy ngày. Từng viên đá quí trên thân áo đều do tự tay anh đính lên, chiếc váy cưới này là sự kết hợp giữa vẻ đẹp truyền thống và vẻ đẹp hiện đại, mang một chút cổ điển, lãng mạn của Châu Âu khiến cả bộ váy cưới bật lên phong cách sang trọng. Hôm nay, Chu Dĩ Mạt trang điểm cầu kỳ lại khoác lên người bộ váy cưới tuyệt đẹp kia càng tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy động lòng người.

Chu muội làm hoa đồng đứng bên cạnh kêu to: “Mẹ thật là xinh đẹp, mẹ thật là xinh đẹp.” làm cho tân khách cười to không dứt.

Thẩm Mặc biết rằng Chu Dĩ Mạt rất đẹp nhưng không ngờ cô có thể xinh đẹp tới như vậy, anh có cảm giác mình sắp chịu đựng không nổi, thật muốn nhào tới đè cô xuống…

Lần này rốt cuộc anh đã trở thành chú rể thực thụ , mặc áo vest trắng như tuyết của chú rể vào, đeo hoa hồng, dáng vẻ vừa anh tuấn đẹp trai lại vừa tự nhiên phóng khoáng. Bọn họ đứng cạnh nhau chính là trời sinh một cặp.

Khi mọi người la ó đến lúc hôn cô dâu, Thẩm Mặc ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Mạt Mạt, anh muốn em ngay bây giờ.”

Mặt Chu Dĩ Mạt liền đỏ lên, Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc mắt đưa tình, dịu dáng hôn lên mặt cô.

Hôn lễ cử hành được một nửa, lúc Chu Dĩ Mạt vào phòng trang điểm để trang điểm lại thì Thẩm Mặc đột nhiên đi vào làm cho cô có chút kinh ngạc. Anh không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô nhận lấy bút kẻ chân mày của thợ trang điểm, lạnh nhạt nói: “Cậu vất vả rồi, để tôi tự tay trang điểm cho cô ấy.”

Thợ trang điểm là phụ tá của Thẩm Mặc dường như đã hiểu ra cái gì liền đóng cửa đi ra ngoài.

Chu Dĩ Mạt thấy Thẩm Mặc tự tay trang điểm cho cô thì có chút ngượng ngùng, cắn cắn môi nói: “Để em tự làm…”

“Không tin tay nghề của anh sao? Em biết không, trước đây khi phát triển sự nghiệp ở Paris anh đã tự tay làm rất nhiều chuyện, tay nghề của anh cũng không thua chuyên gia trang điểm đâu.”

Anh cười híp mắt, cặp mắt đào hoa ngày càng sâu thẳm, nụ cười trên môi càng đậm, anh cầm bánh phấn dặm phấn lên mặt cô, trên môi chậm rãi nở nụ cười làm Chu Dĩ Mạt không dám động đậy, cô chỉ thấy nhịp tim của mình ngày càng tăng tốc. Thẩm Mặc để bánh phấn qua một bên, nhẹ nhàng thổi hơi trên mặt cô:”Mạt Mạt, chúng ta lát nữa hay trang điểm lại…”

“Hả?”

“Anh bây giờ muốn làm chuyện khác, em có thể giúp anh không?”

Chu Dĩ Mạt nhìn ánh mắt anh ngày càng sâu thẳm thì không khỏi muốn chạy trốn.

Thẩm Mặc nắm lấy eo cô lôi trở lại, ấn cô xuống ghế salon, anh vén làn váy dài của cô lên lộ ra cái quần chữ T trong suốt, Thẩm Mặc nở nụ cười: “Rốt cuộc cũng chịu mặt loại khác rồi à?”

Cái cô ngốc Chu Dĩ Mạt này bề ngoài nhìn thành thục, hấp dẫn nhưng luôn bí mật mặc quần lót ngây thơ đáng yêu làm cho anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh nâng một chân của cô lên ghế salon để cho hai chân cô mở rộng.



Thẩm Mặc thỏa mãn xong cũng không kiếm chuyện với cô nữa, ôm cô gần như đã trần truồng đi lên lầu.

“Em muốn mặc quần áo…”

“Ngoan…Sau này ở đây anh sẽ không cho phép em mặc quần áo, mặc quần áo vào rồi lại cởi ra nữa thật phiền phức.” Anh dịu dàng nói với cô.

Trở về phòng, anh đè cô lên cửa sổ sát đất, để mặt cô dính vào cửa sổ, Chu Dĩ Mạt la to một tiếng: “Anh muốn làm gì?”

“Suỵt, nhìn bên ngoài kìa…” Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười bên tai cô, chung quanh hầu như không có đèn chỉ có trơ trọi hai n