80s toys - Atari. I still have
Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321873

Bình chọn: 7.00/10/187 lượt.

y Chu Dĩ Mạt và Chu muội cũng nhắm mắt ngẩng đầu, nhẹ nhàng cong môi cười.

Nhìn họ đáng yêu, chân đung đưa nhẹ nhàng trong nước, đột nhiên anh cảm thấy thật ấm áp, tim của anh giống như bị thứ gì đó chạm vào, cái loại hạnh phúc này thì ra lại chân thật như vậy làm cho anh xúc động muốn rơi lệ.

Trước kia tính mạng của anh chỉ có nghệ thuật, đối với anh mà nói những mẫu thiết thịnh hành nhất là tất cả của anh. Khi anh ở đỉnh cao danh vọng thì ngoài danh tiếng ra chỉ có cô độc.

Edit: Nana

Chu Dĩ Mạt đột nhiên xoay lại nhìn anh, đối diện với ánh mắt của làm cô có chút xấu hổ, Thẩm Mặc thấy bộ dạng này của cô thì không nhịn được cười.

Thật ra lúc mới đầu anh chỉ để ý tới vẻ bề ngoài của cô sau đó lại bị thân thể của cô hấp dẫn, từ từ tham gia cuộc sống của cô lại bị sự kiên cường của cô làm cho cảm động. Cô còn nhỏ như vậy mà đã gánh chịu tất cả đau khổ uất ức, thật sự không hề dễ dàng chút nào.

Lúc trước anh nói đến chuyện kết hôn một phần cũng là vì Chu muội, anh tự nói với mình vì anh muốn cho cho Chu muội một gia đình hoàn chỉnh nhưng một phần là cũng vì cô.

Hôm nay nghĩ lại, ngay lúc đó anh cũng không có suy nghĩ sâu xa, tại sao lại là cô?

Hoặc giả anh sớm đã yêu cô chẳng qua là anh không biết.

Hôm nay kết cục như vậy đối với anh mà nói là hoàn mỹ nhất. Anh đã có hai người quan trọng nhất trong đời.

Lúc này họ rúc vào người anh, ngọt ngào mỉm cười, đây là chính là một loại tin tưởng. Đối với anh mà nói là thật sự quá thỏa mãn.

Chờ Chu muội chơi mệt mỏi, Thẩm Mặc dẫn cả gia đình ba người đi ăn cơm ở khu vực gần đó.

Cô bé thật vui vẻ, gật gù đắc ý nói: “Ba, mấy món này ăn thật ngon.”

“Thích thì ăn nhiều một chút.”

Thẩm Mặc biết cuộc sống trước đây của hai mẹ con chỉ cần ấm no, không được hưởng thụ nên hôm nay anh muốn bù đắp, cho họ hưởng thụ tất cả mọi thứ, chỉ cần hai người thích anh sẽ cho.

Chu Dĩ Mạt ăn cơm xong vẫn cảm thấy còn mệt mỏi, không thẩy hăng hái nổi nên Thẩm Mặc hủy bỏ kế hoạch đi chợ đêm buổi chiều, về phòng nghỉ ngơi.

Vì ở ngoài nên ba người chỉ cần một phòng.

Thẩm Mặc đến buổi tối lại biến thành sói, trong lòng không ngừng rụt rịt, ôm Chu Dĩ Mạt rồi cọ cọ cô, muốn làm chút chuyện mờ ám nhưng Chu Dĩ Mạt lại không chịu. Chu muội nằm ngủ bên cạnh, cô làm sao dám?

Thấy cô kiên quyết, anh cũng không động đậy nữa.

Nhưng mà đến nửa đêm có chút nhịn không được.

Cô nằm ngủ bên cạnh anh, trên người tỏa ra hương thơm thoang thoảng làm anh nhịn không nổi, anh len lén lật người lại ôm cô vào lòng.

“A…” giấc ngủ Chu Dĩ Mạt rất mỏng nên rất nhanh liền tỉnh lại, khẽ kêu một tiếng: “Anh làm gì đó?”

“Suỵt, ngoan…” Anh nhẹ nhàng cười, vén quần lót của cô lên, đem vật to lớn của mình đẩy vào, căng trướng làm cho Chu Dĩ Mạt cảm thấy thật…thoải mái, suýt chút nữa kêu lên.

Anh lấy tay che miệng cô lại, xấu xa nói: “Đừng phát ra âm thanh, nếu không con gái sẽ thỉnh dậy.”

Chu Dĩ Mạt á một tiếng: “Vậy sao anh….”

“Anh sợ em sẽ đói.”Thẩm Mặc ghé vào tai cô nói.

“Là anh đói mới đúng.”

Cô ủy khuất vô cùng, rõ ràng là anh muốn nhưng lại đẩy mọi trách nhiệm lên người cô còn nói cô chưa thỏa mãn dục vọng.

“Đúng, chính là anh đói bụng.” Anh cũng không phủ nhận hôn một cái lên mặt cô.

“Nhưng mà em buồn ngủ quá.” Cô ngáp một cái, híp mắt, mặt buồn bực.

Thẩm Mặc suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy chúng ta không làm, nhưng mà anh thích để em “hàm chứa” anh, nếu không anh không ngủ được.

Thẩm Mặc cười híp mắt, ôm cô để cô nằm trên người mình, lại một lần nữa đem đỉnh của vật to lớn tiến vào bên trong. Anh chỉ nhẹ nhàng chuyển động, Chu Dĩ Mạt mặc dù không cảm thấy thật thỏa mãn nhưng mà cũng rất dễ chịu, chủ động dán mặt cô lên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên trán, mũi, môi anh. Cô hôn thật dịu dàng, anh lại đột nhiên muốn thổ lộ…tình cảm.

Thẩm Mặc ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Mạt Mạt, em biết không, thật ra năm năm này anh chỉ có một mình em, thật sự chỉ có một mình em.”

Chu Dĩ Mạt dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Có lần anh đã nói với em, em còn tưởng là anh gạt em.”

“Là thật đấy.”

Thẩm Mặc cười khổ, anh cảm thấy rất xấu hổ nhưng anh thật sự rất muốn nói ra, anh thấp giọng nói: “Em biết không, kể từ tình một đêm năm năm trước với em, anh lúc nào cũng muốn tìm em trở về.”

“Tại sao?” Chu Dĩ Mạt không hiểu.

“Bởi vì năm năm này…thật ra bên cạnh anh cũng có không ít phụ nữ …” Anh chần chờ, cẩn thận dè chừng phản ứng của cô vừa tiếp tục nói: “Nhưng mà đối với những người phụ nữa đó, anh…một chút cảm giác cũng không có, nhiều lần đã lột sạch quần áo nhưng mà anh không có một chút phản ứng gì hết. Anh còn tưởng mình bị bệnh, kết quả đi gặp bác sĩ cũng không tìm ra bệnh…Anh tưởng rằng cả đời này anh sẽ trở thành thái giám…”

Chu Dĩ Mạt rất tức giận, kêu lên một tiếng: “Thì ra anh tìm tới em là vì muốn lên giường với em?”

Thẩm Mặc không phủ nhận những lời này bởi vì lúc mới đầu là anh có mục đích này nhưng trải qua một khoảng thời gian thì lý do kia đã sớm không còn ý nghĩa.

Chu Dĩ Mạt thấy anh hồi lâu không nói lời nào , đột nhiên có chút tức giận, giùng giằng muốn leo xuống khỏi thân anh.

Thẩm