
tiến hành chinh phục cô ── Anh đã lăn lộn trong tình trường nhiều năm, cho dù hôn một người phụ nữ không phải phụ nữ, anh vẫn có thể bình thường mà “nhập vai”.
Ân Ninh hoàn toàn khác, cô không thể nào khống chế được phản ứng của mình, cô không biết cái mà anh gọi là hôn thử, lại hôn tới trình độ “sâu” như vậy....
“Ưm...”.
Ân Ninh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu gấp gáp. Dần dần, cô từ bị động rồi đuổi theo lưỡi của anh, cuối cùng hai tay của cô vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh. Đột nhiên Hắc Diệu Đường thả cô ra.
Ân Ninh thở hổn hển, ánh mắt phức tạp ngước lên nhìn anh.... “Chúng ta dường như đã quá đà rồi”. Giọng nói của anh rất tỉnh táo, hơi thở của anh cũng bình thường không hề dồn dập thở gấp như cô.
Con ngươi Ân Ninh lóe lên, hơi thở gấp không ổn định vẫn chưa thể bình thường
“Tôi muốn ngủ”.
Đột nhiên anh nói một câu rồi xoay người đi về phòng.
Ân Ninh không thể nào mở miệng ra gọi anh.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng, cho đến khi toàn bộ đèn trong phòng anh đã tắt, Ân Ninh vẫn cứ đứng trên ban công.... Dường như sắp sáng rồi, ở phương xa chỉ còn vài ánh sao chớp lóe trên bầu trời, không cam lòng tỏa ra những ánh sáng cuối cùng....
Sau khi trở lại phòng, Ân Ninh vẫn không thể nào ngủ được.
Trằn trọc cả một đêm không ngủ, sáng sớm cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng sát vách mở ra.
Rón rén đi đến cửa, Ân Ninh nhẹ nhàng mở hở cửa rình xem động tĩnh bên ngoài ── cô nhìn thấy quản gia Giang đang chỉ huy người giúp việc mang hành lý từ trong phòng Hắc Diệu Đường ra ngoài.
Ân Ninh lập tức mở cửa hỏi khi nhìn thấy những hành lý kia: “Quản gia Giang, đây là hành lý của ai vậy? Có người muốn chuyển vào đó ở à?”. Cô hoảng hốt, dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Không phải, đây là hành lý của cậu A Đường”. Quản gia Giang trả lời. “Cậu A Đường đang ăn sáng ở dưới lầu, sáng nay cậu ấy sẽ có chuyến bay về Mỹ lúc 10h”.
Đáp án như trong dự liệu của cô nhưng càng làm lòng cô đau.
Cô xoay người chạy xuống lầu, chạy thẳng vào trong phòng ăn.
“Chào buổi sáng”.
Thấy Ân Ninh vội vàng chạy xuống, Hắc Diệu Đường vẫn chào hỏi với cô như không có gì, ngày hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Chào buổi sáng.....”.
Đứng ở cửa phòng ăn khoảng mười giây, Ân Ninh mới từ từ đi vào.
“Anh chuẩn bị phải đi rồi hả?”. Cô lấy dũng khí hỏi anh.
“Ừ”. Anh trả lời.
Mặc dù giọng của anh rất lạnh nhạt nhưng Ân Ninh vẫn làm bộ như không biết, tự động ngồi vào ghế, tiếp tục hỏi anh. “Làm sao mà đột nhiên lại về như vậy? Tối ngày hôm qua sao anh không nói cho tôi biết ──”.
“Tự nhiên quyết định muốn đi nên tôi cứ như vậy đi thôi”. Anh nói, cắt đứt câu hỏi của cô.
Sau buổi tối ngày hôm qua cô nhìn thấy thái độ của Hắc Diệu Đường với cô gái xinh đẹp kia, Ân Ninh nhận ra anh không thích bị người ta hỏi.
“Oh, vậy sau này chúng ta có cơ hội gặp lại không?”. Cô nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nhìn vào khăn trải bàn cười.
“Có lẽ sẽ gặp những cũng có lẽ sẽ không gặp lại”.
“Đáp án của anh thật sâu sa, tôi nghe chả hiểu gì!”. Cô như người ngốc, cười hì hì.
“Tôi rất vội nên không có thời gian gặp”. Anh nói thẳng.
“Oh”. Ân Ninh vội vàng cúi đầu, “Này, nếu như anh về Mĩ mà có nhớ đến mỳ ăn liền của Đài Loan thì cứ gọi điện cho tôi nhé”.
“Làm gì”. Anh hỏi.
“Tôi có thể gửi một ít cho anh”. Cô nói.
Anh nhếch môi, không nói gì.
“A, anh cười, anh cười kìa! Anh cười lên như vậy có phải là đẹp trai không, làm sao phải học người ta làm mặt lạnh lùng làm gì!”.
“Này!”. Anh đùa cô. “Tôi xin cô, cô có thể ra dáng một người phụ nữ một chút không?”.
“Cái gì? Tôi chính là người như vậy, là do anh nhìn tôi không vừa mắt đấy chứ!”. Cô làm mặt con heo.
“Tôi phục cô”. Hắc Diệu Đường đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
“Anh phải đi à?”. Cô đi theo anh.
“Ừ”. Anh đi ra phòng khách.
Ân Ninh cũng đi ra ngoài. “Nếu tôi muốn gửi mỳ ăn liền cho anh thì gửi về đâu?”.
Anh nhìn cô một cái rồi mới nói. “Cô có thể nhờ quản gia Giang gửi cho tôi”.
“Oh”.
Dường như anh cũng không phản đối.
Cô nhìn quản gia Giang chỉ huy tài xế lái xe đến trước cổng biệt thự, nhìn người giúp việc mang hành lý xuống xe.
Sau đó Hắc Diệu Đường mở cửa xe ngồi vào phía sau.
“Nếu như tôi đến Mĩ, tôi có thể đến tìm anh không?”.
Rốt cuộc trước khi xe sắp lăn bánh, Ân Ninh cũng không nhịn được, đôi tay nắm lấy cửa xe, nói ra khát vọng trong lòng mình.
Hắc Diệu Đường nhìn cô chằm chằm, sau đó thật lâu, lâu đến nỗi Ân Ninh nghĩ anh sẽ từ chối cô.... “Được”. Ánh mắt của anh bình tĩnh, lơ đãng đáp.
“Thật sao, lúc đó tôi sẽ mang một thùng mỳ ăn liền thật lớn đến nước Mĩ tìm anh!”. Không khống chế được, Ân Ninh cười hì hì.
“Tôi phải đi rồi!”. Anh nói, ý muốn bảo cô thả tay ra.
“Oh”.
Ân Ninh buông tay ra.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh... Đứng ở đó, Ân Ninh đưa mắt nhìn xe của Hắc Diệu Đường đến khi nó khuất tầm mắt... Cô cũng không biết, khuôn mặt tươi cười của cô còn khó nhìn hơn so với khi khóc.
Sau khi Hắc Diệu Đường rời khỏi biệt thự nhà họ Giang được hai ngày, Ân Ninh cũng xách hành lý của mình chuẩn bị về nhà.
Trước khi về nhà, cô đã cố gặng hỏi quản gia