Old school Easter eggs.
Tim Đập Thình Thịch

Tim Đập Thình Thịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321245

Bình chọn: 8.5.00/10/124 lượt.

Tết dương lịch năm ấy, ở Thanh Đài tuyết rơi nhiều , Hạ Thần từ Bắc Kinh

đến, cùng với cậu cả đón cô dâu. Thời tiết rất lạnh, bên ngoài bộ âu

phục nhỏ nhắn mẹ cậu còn khoác thêm cho cậu một chiếc áo bành tô, lúc

xuống xe, cậu cảm thấy đúng là lạnh đến thấu xương. May mà, phần lớn

thời gian cậu đều ở bên trong xe.

Cô dâu rất đẹp, a, sau này chắc hẳn phải gọi là mợ chứ. Thực sự thì, trong mắt một cậu nhóc bốn tuổi làm gì có thước đo độ xinh đẹp của người

khác.

Hoa tươi, thảm đỏ, áo cưới trắng, âm nhạc … Cuối cùng các nghi thức của lễ

cưới kết thúc, tiệc rượu bắt đầu, cô dâu đến phòng thay đồ đổi trang

phục. Qua một hồi lâu mà cô dâu vẫn còn chưa trở lại. Cậu cả thì bị bạn

bè lôi đi uống rượu nên bảo Hạ Thần qua phòng thay quần áo tìm cô dâu.

Đi phía trước Hạ Thần là một cô bé trông như búp bê, bước đi còn chưa vững, trên đầu tết rất nhiều bím tóc màu sắc rực rỡ.

Cô bé đẩy cửa phòng thay quần áo ra, cô dâu đang ngồi bên cạnh bàn trang điểm, hình như có phần mệt mỏi.

“Ôm!” Cô bé giang hai tay chạy về phía cô dâu.

Hạ Thần thấy vậy liền chạy ào qua, “Không được, ngày hôm nay chỉ có cô dâu mới ôm chú rể thôi.” Đây là lời của mẹ nói, như vậy thì chỉ có chú rể

mới được ôm cô dâu.

Cô bé nghe vậy liền xoay người, đôi mắt đen nhánh hiếu kỳ nhìn cậu, đột nhiên, cô bé liền kéo cánh tay cậu: “Ôm Thông Thông!”

Hạ Thần ngẩn ra, nhìn nụ cười trên mặt cô dâu, mặt nhăn lại, cậu nhóc liền đưa tay gỡ bàn tay của cô bé, giống như nhổ củ cải, hai má đỏ bừng, thế nhưng mà không thể kép nổi củ cải này ra được.

“Bây giờ không ôm được, đợi lát nữa nhé!” Hạ Thần mặt đỏ ửng giảng đạo lý với cô bé.

Cô bé ngoan ngoãn rút cánh tay về, nghiêng đầu, hàng lông mi dài chớp chớp liên tục. Một lát sau, cô bé nghĩ đã đến lát nữa rồi nên lại kéo tay

cậu một lần nữa, nhào vào trong lòng cậu: “Anh, ôm nào!”

Thấy một lúc lâu mà cậu bé không đáp ứng, cô bé liền mếu máo, nước mắt cứ thể đảo quanh viền mắt trông vô cùng uất ức.

Cô dâu xấu xa, không chịu giúp đỡ, Hạ Thần đổ mổ hồi, nhìn ra bên ngoài cầu cứu mọi người.

Sau đó một người đàn ông anh tuấn từ bên ngoài chạy vào, “Bảo bối, con đừng bắt anh ôm nữa. Đến đây, bố ôm nhé!”

Nghe vậy cô bé giống như một chú bướm nhỏ bay vút đi, trước đó còn ngoái lại để cho cậu bé một cái nhìn u oán.

“Em gái nhỏ có xinh không?” Người đàn ông anh tuấn sờ đầu cậu.

“Chú Tả…” Cậu bé lùi lại, lễ phép gật đầu một cái. Mẹ nói, ca ngợi người khác là một hành động cao thượng,

Người đàn ông liền cười xấu xa: “Nhưng mà không được nhìn chằm chằm như thế

nha! Hạ Thần, tuy rằng chú với mẹ cháu là bạn bè, không có nghĩa là gần

quan được lộc nhé. Đợi qua hai mươi tuổi, nếu cháu xứng đôi với Thông

Thông, chú sẽ cho cháu và con bé một cơ hội. Được không nào, bảo bối!”

Người đàn ông nói xong liền cọ cằm lên khuôn mặt tròn tròn của cô bé khiến cho cô bé cười khanh khách.

“Thần Thần, con có sao không?” Lúc này cô dâu mới đến gần chỗ Hạ Thần. Cậu nhóc bị tự ái, khuôn mặt cứng ngắc lại.

Thế rồi Hạ Thần nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay của cô dâu, không nói câu nào liền chạy ra khỏi phòng thay quần áo.

Lúc đó bao trùm tất cả là một bóng ma.

Đáp ứng yêu cầu nhiệt tình của bà ngoại, Hạ Thần đi nhà trẻ ở Thanh Đài. Bố mẹ của Tả Thông Thông đều làm việc ở Thanh Đài. Vì được cậu cả yêu

thương nên cậu bé thường được đưa đi chơi khắp nơi, cho nên lúc nào cậu

bé cũng gặp cô nhóc. Sức ăn cơm của cô bé không hề nhỏ chút nào, sau khi ngồi cạnh cậu thì ăn càng nhiều hơn, đặc biệt rất thích ăn đồ trong bát của cậu. Cậu không để ý đến cô bé, cô bé liền khóc, thế nhưng người bố

anh tuấn của cô bé luôn có cách khuyên cậu ngoan ngoãn đồng ý với cô bé.

Khi cậu học lớp lá, thì cô bé học ở lớp nhỏ hơn, tiếng khóc của cô bé ấy có thể khiến cho mái nhà của nhà trẻ bay đi bất cứ lúc nào. Vậy nên cậu

cảm thấy rất phiền khi nghe thấy tiếng khóc của cô bé, liền chạy tới

nhìn cô bé kia, kết quả là, cô bé lại quấn lấy cậu.

Học trò từ lớp nhỏ nhảy sang lớp lá, không biết bố cô bé dùng cách gì nữa.

Cô bé đem cái ghế nhỏ ngồi cạnh cậu, nhìn cậu vẽ tranh,viết số, không ầm ĩ hay náo loạn, đưa bút cho cậu, lấy giấy, tất cả cô bé đều làm hết, cô

bé còn nộp bài cho cô giáo giúp cậu nữa. Khi cậu học thể dục thì cô bé

khoa tay múa chân ở bên cạnh, các học sinh đều gọi cô bé là người giúp

việc nhỏ của cậu. Khi mà đến giờ ngủ trưa, trong khi mỗi người một

giường, thì trên giường cậu có hai người, cô bé nhất định phải nhìn thấy cậu, phải dựa vào cậu, lúc lâu không gặp thể nào cũng khóc kinh thiên

động địa. Đáng sợ nhất là có một lần cô bé dám tè dầm. Cậu đang ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm thấy phía dưới nóng nóng, đưa tay xuống sờ sờ, thấy quần ướt hết cả. Cô bé cũng biết xấu hổ, mắt ngân ngấn nước, cái miệng

méo xệch, không dám động đậy.

Cậu không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói cho thầy giáo, nước tiểu trên giường là của cậu.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, Hạ Thần đều cảm thấy có một loại kích động điên cuồng, đây quả thực là sự kiện vô cùng nhục nhã nhất trong cuộc đời

cậu.

May mắn là, cậu nhanh chóng được về Bắc Kinh, có bạn